Giọt Buồn Không Tên

chân qua vạn nẻo đường
Thị thành hoang vắng phố phường quạnh hiu
Hồng trần bám nhạt bờ rêu
Sang
ngang gặp gió xoay chiều đớn đau
Còn xa lià chốn chôn nhau
Mãi chưa dứt khoát niềm đau nỗi buồn
Giọt lệ khóc kiếp tha hương
Buồn nghe cuồn cuộn trong hồn sóng xao
Không gian u uất một màu
Tên ai thầm gọi nghe đau đớn lòng ...

HồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngS

PhotobucketPhotobucket

Visitor Map

Chủ Nhật, 27 tháng 9, 2009

MGĐ3023- Với Tam Mã



THƯƠNG LẮM MƯA ƠI

người đi thân lẻ cuối đường
thấy mưa đứng lặng tìm thương quê nhà
quê người mưa giọt thiết tha
hạt vương lên mắt sao oà... lệ cay.

nhớ ngày đứng dưới mưa bay
hồn ngơ ngẩn với tình say bến bờ
tình nồng như thể cơn mơ
chỉ thương cây bút vần thơ chưa tròn.

hôm nay trong dấu mực son
câu thơ biết dệt héo hon thuở nào
những đêm thiếu vắng trăng sao
là mưa lại đến rơi vào đôi vai.

em đi xưa dáng trang đài
nỗi buồn đã để mơ phai má hồng
em đi thương góc chờ trông
gặp mưa như thể nỗi lòng của anh.


người đi với khoảng trời xanh
xin mau trở lại đất lành ru nôi
khi em đã trở lại rồi
mưa quê lại rụng trên đôi chúng mình.

TAM MÃ



"Qua Đình ngả nón trông Đình"
"Đình bao nhiêu ngói thương mình bấy nhiêu"
Câu ca dao vọng từng chiều.
Khi em từng bước xiêu xiêu về nhà...

Ở đây xứ lạ quê xa.
Đình đâu để ngả nón mà nhớ thương ?
Thơ anh thì vẫn nghe buồn.
Và em thì vẫn cứ còn ca dao...

Đình ơi ! ngói đỏ xưa nào.
Bây giờ rêu phủ chắc đau đớn thầm.
Ngỡ là đi một đôi năm.
Ngờ đâu vỡ nát trăng rằm thiên thu...

Hồng Sang



Tóc ơi ! sao gọi tóc thề.
Trăng ơi ! ai bảo trăng cười với hoa.
Gọi người...gần mấy cũng xa.
Chiều Thu sương đọng lòng ta nhớ người.

Trăng chìm quạ khóc sương rơi.
Một mình đơn lẻ ta ngồi nhớ ai.
Xa xôi cách trở sông dài.
Xin câu nguyện ước đừng phai hỡi chàng.

Ở đây...xa bạt mây ngàn.
Nửa đêm em hứng trăng vàng cho ai.
Ngày xưa...thích để tóc dài.
Bây giờ cắt nhé....thả bay nghìn trùng...

Hồng Sang



TÓC THỀ

Gió mềm để tóc rối tung
Lá mùa thu vướng mấy vùng trên vai
Cuối thu ánh mắt thật dài
Vàng mơ ,tay gỡ tóc ai lá đầy .

Tuổi xanh mộng vẫn còn say
Nghe em cắt tóc lòng này đớn đau
Phải vì duyên chẳng nên câu
Tóc kia muốn bỏ...cho sầu nhẹ vơi.

Tóc thề buông thả trên trời
Ngọn bay khắp ngả ,không rơi chốn này
Hương xưa quanh quất đâu đây
Chờ người trở lại gội đầy...tình quê.

Tóc thề dài giống cơn mê
Sao em nỡ bỏ câu thề năm nao
Tóc dài che chắn má đào
Như khuôn trăng với thanh cao mây hồng.


TAM MÃ





Tủi Phận

Ngày xưa theo Mẹ đi Chùa.

Thắp nhang lạy Phật xin mùa bình an.

Bởi xưa , khấn chẳng rỏ ràng.

Bình an thì có , lỡ làng duyên tơ.


Từ con cất bước đến giờ.

Đời con là chỉ bài thơ thật buồn.

Cũng đành kiếp sống bi thương.

Cũng đành phận bạc má hường mà thôi.


"Kiếp sau xin chớ làm người"

Làm cây làm cỏ cho đời thêm xanh.


Hồng Sang


HY VỌNG HỒNG NHAN.

Dẫu rằng chẳng có kiếp sau
Kiếp này ta nguyện cho nhau nợ đời
Bão dông ,rồi cũng qua thôi
Đời gom kỷ niệm một thời...mãi xanh.

Nhớ ngày em biết quen anh
Đang xuân sao bỗng chòng chành mắt môi
Chùa quê hương khói lưng trời
Chắp tay theo mẹ khấn nơi tim hồng.

Rồi tình nảy biếc mơ xuân
Rồi chân quen ngõ để gần bước đi
Đang vui với mộng trăng thì
Tình yêu theo cánh nhạn đi...cuối trời .

Bao lần đây, đấy lệ rơi
Kẻ thương cảnh cũ một thời dại ngây
Người thì thương bóng trăng gầy
Mưa ngoài song cửa buốt tay mấy lần.

Bây giờ cứ mỗi mùa xuân
Bước chân anh lại tới gần Chùa xưa
Cầu ơn mưa móc bốn mùa
Cho em quên cõi duyên xưa ,chốn phàm.

Xin đừng trách phận hồng nhan
Xin đừng để tuổi , lỡ làng bóng câu
Cau khô ,trầu héo lần đầu
Mong duyên em thắm lần sau...mộng tràn.

TAM MÃ.

TAM MÃ làm bài này thân tặng hồng sang và cô Bảy nhé -một chút tình quê gửi tặng những người xa xứ...hay khóc nhè..vì nhớ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét