Giọt Buồn Không Tên

chân qua vạn nẻo đường
Thị thành hoang vắng phố phường quạnh hiu
Hồng trần bám nhạt bờ rêu
Sang
ngang gặp gió xoay chiều đớn đau
Còn xa lià chốn chôn nhau
Mãi chưa dứt khoát niềm đau nỗi buồn
Giọt lệ khóc kiếp tha hương
Buồn nghe cuồn cuộn trong hồn sóng xao
Không gian u uất một màu
Tên ai thầm gọi nghe đau đớn lòng ...

HồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngS

PhotobucketPhotobucket

Visitor Map

Thứ Ba, 29 tháng 9, 2009

DĐCT0046- Dòng Đời Của Trầu

Luyến thương ! Hôm qua , thứ 7 cô nhận được 1 số hình và DVD của Ông Chú & Chú Mười , do người bạn của Cô (bạn quen trên NET) gởi đến , do đó có dịp nhìn lại những người thân thương qua bao năm xa cách ...Thật tình mà nói , ký ức nổi dậy trong cô ...thì ra bao nhiêu năm bôn ba xứ người , vật lộn với cuộc sống hiện tại , cô quên đi mất cái tình cảm thân thương , họ hàng , gia đình ...v ..v...ở đây đời sống bị áp lực nhiều quá ...cứ phải lo sợ mất công ăn việc làm , nên ai ai cũng bị căn thẳng quá , song bây giờ tuổi về già cô cảm thấy quá lẻ loi cô độc . và cũng có lẽ cái số cô cơ cực , nên cô không cho phép mình được thảnh thơi & nghỉ ngơi mặc dù cô đang mang bịnh trong người , hôm nào khoẻ thì "cày" hôm nào không khoẻ thì nghỉ rồi uống thuốc vào để có sức , mai lại "cày" tiếp ...

Cô giống như con thoi ...và như thế mới giúp cô không có thời gian , vì nếu như rảnh rang chút ít thì cô lại buồn ...Tuổi ấu thơ của cô đi qua nhanh quá , không may mắn được cắp sách đến trường , khoảng thời gian của năm 1960's > 1970's Ba con và Cô Ba ở Saigon , cô phải nghỉ học rất sớm để giúp việc phụ Ông Bà Nội và "chăn giử" các cô chú còn quá nhỏ ...
Chiến tranh cứ mãi tiếp tục ...lo chạy giặc ...ngưng chiến tranh thì chồng cô vô tù 13 năm 8 tháng , sự đợi chờ quả là thật dài so với 1 người đàn bà như cô , rồi được xuất ngoại , tưởng đâu đã yên ổn mọi bề ...như không như thế Luyến à ! Nỗi đau cứ canh cánh bên lòng của nỗi lòng người xa xứ ...hơn nữa gia đình cô không có hạnh phúc ...

Nơi băng giá gọi thầm tên đất nước
Việt Nam ơi ! qua chương sử u trầm
Ta cúi mặt khóc thầm đêm xa xứ
Mang vết bầm ...đau nhói đã bao năm ...

Ngày tháng cũ lụn tàn theo khói biếc
Cuộc đổi đời không bôi xóa lầm than
Ta lủi thủi những đêm dài vô tận
Môi cắn căm hờn ...mong đuổi ngược thời gian ...

HS

Cô Sang !
Đọc được những dòng tâm sự của Cô , con thấy thật tội nghiệp cho Cô & cũng thầm cảm phục Cô . Tội nghiệp vì cuộc đời đã không cho Cô nhiều thứ : sự học hành , sự bảo bọc chở che của người thân , sự sẻ chia của người chồng.....Nhưng cảm phục vì những gì Cô đã làm cho mọi người và vì mọi người . Cô nên coi đó là niềm vui của mình vì ít ai làm được như vậy . Con thấy Cô là người phụ nữ rất giỏi & can đảm . Đâu dễ có ai chỉ có một mình mà lo cho đàn con khi không có chồng , rồi em út cha mẹ nữa . Đến bây giờ đầu đã 2 thứ tóc mà có hết lo đâu , vẫn còn lo cho người này người kia . Con thấy đến bây giờ Cô nên ngừng hẳn việc chu cấp về VN . Bên này không còn khổ như lúc trước nữa, cuộc sống cũng thảnh thơi hơn nhiều . Cô nên để dành tiền để dưỡng già , nếu được sau này khi không còn đi làm nữa Cô trở về VN mua 1 căn nhà nhỏ sống gần anh chị em cho vui ( Cô Ba rũ ba má con lên mua nhà gần Cô Ba ở hoài mà Ba Má chưa chịu vì ở chỗ Cô Ba buồn quá ) . Lúc trước còn trẻ thì hay gây lộn chứ về già rồi thương nhau lắm ( giống như má con với Cô Ba vậy ) . Sao Cô không tìm 1 người bạn tri kỷ về chiều cho vui ? Con nói vậy thôi chứ có ở trong cảnh mới biết người trong cảnh phải không cô ?
Thôi chào tạm biệt Cô nhé Con phải làm việc đây .
Kim Luyến.

Cháu Kim Luyến nói đúng đó . Có đọc hết "Dòng Đời của Trầu" mới hiểu được tâm sự, cuộc đời và sự hy sinh của Cô Sang . Chú cũng có chia xẻ nhiều điều với Cô Sang, với hy vọng làm cho Cô bớt buồn, nhưng Cô Sang vẫn buồn hoài ! Biết làm sao bây giờ ! Hy vọng thời gian sẽ làm cho Cô Sang nguôi ngoai ... Cám ơn cháu đã có lời an ủi Cô Sang .

Chú Vĩnh Liêm



=Câu Chuyện Đồng Quê=

Ở quê tui vào thập niên 60's làng quê nghèo nàn lắm lắm đa số là ngừ của địa phương , duy chỉ có Ông Mừ Tịnh là ngừ từ phương xa đến , ngừ dân quê tui thường hay kêu thứ theo tên , thường thường bằng trang lứa , hoặc lớn hơn chút đỉnh tuổi , thí dụ như 3 đứa mình bằng trang lứa thì kêu nhau : Năm Trầu , Sáu Linh ,Bảy Na . (giống danh từ của VC quá hé ?)
đằng này Ông Mừ thì ngoại lệ , Vì ông đến đây " Đơn Thân Độc Mã" nghĩa là có 1 thân 1 mình thui , thì làm sao mà kêu được ông Mừ ba anh A ,B .C ...nên phải đành kêu hổn tên ông .

Lúc đó ông độ tuổi 60 , mà trông ông khỏe lắm , rắn rỏi lắm , ông đến và xin ở nhờ miếng vườn của Bác Sáu , Ba anh Nhơn ...một khu vườn mà ai ai cũng bảo là "cứng" quá , ai ở cũng không đặng ...thậm chí tụi tui rủ nhau 3-4 đứa xuống mương tắm giặt , chừng đi ngang khu vườn đó là nín thở ...chạy ....vì nó quá sầm uất , không ai đến dọn dẹp , vườn đó đa số là trồng chuối ...khi chuối chín rục rã cũng không có ai bén mảng đến đốn , chim chóc bay đến ăn, rồi còn kêu lên nghe phát sợ .khi dọn dô , Bác Sáu cũng có nói trước cho ổng nghe , nghe xong ông bảo không sợ .

Đời sống của ông cũng lạ hơn ngừ dân địa phương ,ông dzát cần câu ra đi lúc nào không ai rỏ , nhưng hể tờ mờ sáng là thấy ông xách giỏ cá lên chợ để bán rùi ...ông bán rất rẻ và cá rất tươi nên đắt hàng lắm , ông chỉ chừa lại đúng 1 con cá Đối thôi , ông bảo về nướng dầm mắm nêm , hùi đó hình như chưa có xài bao nhựa (nylon) cho nên chỉ đùm mắm nêm bằng lá môn và cột bằng sợi dây mo nang ( tức là cái nang của mo cau non) xong ghé lại sạp thuốc rê của Dì Năm mua 1 đồng thuốc rê , rùi dìa nhà nấu cơm ...

Ông giỏi và siêng lắm , từ ngày ông đặt chơn đến , thì nơi đó quang đãng ra , ông nhổ cỏ , trồng rau , trồng ớt trồng cà ...v ...v ...

Chuối ...chuối thì cũng được ông đốn xuống khi chín bói , được ông đem đi dú , ông chặt tre và tự đan thành cái tràng (đan thưa hơn cái tràng của tui) khi chuối phơi khô , ông xếp ngay ngắn bằng 2 bàn tay cung lại , và lấy lá chuối khô gói thật kỷ .

Có một hôm , ông đang nằm tòn ten trên chiếc võng được cột vào 2 cây cột trước hàng ba nhà ông . khi thấy 3 đứa tui , Sang , Điệp , Gương 3 đứa định co giò ...chạy ...nhưng thấy ông có ở nhà cho nên tụi tui ít sợ hơn , bèn đi bình thường ,ông mới quắt tụi tui dô và nói " Mấy cháu ui ! ghé nhà ông ông cho mấy cháu cái này nè" ...

3 đứa tui đưa mắt nhìn nhau , nhác nhứt là Điệp tự vì nó là con một , được Má nó dứ ông ngoại nó cưng chìu (sau này nó mần cô Giáo) tụi tui đang lưỡng lự ..như cũng bấm bụng kéo nhau dô , ông rời khỏi võng bước lại cái bàn lấy cho tụi tui 3 đứa 3 nắm chuối khô , trong đám tui là đứa dzui nhứt , vì "trúng tủ" ...của tui , con Gương thì hay nhức răng nên không muốn ăn , còn con Điệp ....thì chảnh chẹ nói "Chuối này ...có ma"

Khi ra khỏi nhà ông rồi , 2 đứa nó dúi hết cho tui , tui khoái chí lắm . và rồi từ đó trở đi tui thường ghé thăm ông trong những lần đem thau áo quần dơ của cả nhà đi xuống mương giặt , ông hiểu biết thật nhiều về nghề sông nước , ông kể , tui ngồi nghe say sưa có bữa quên dìa để phơi áo quần ,
Và rồi cứ thế mà hai ông cháu chúng tui trở thành "tri kỷ" lúc nào không hay không biết , tui thường khoe với các bạn học là tui thường ghé nhà ông lắm , nghe tui nói , chúng bạn đều lè lưỡi hít hà và đồng thanh hỏi : dzậy ...trò có gặp Ma ..lần nào hôn ?

Nghe chúng hỏi , tui cũng lo sợ lắm ...song tui rất có cảm tình với ông , và những gói chuối khô nưã ,có một hôm tui bậm gan hỏi ông :

- Ông Mừ ơi ông Mừ ...cháu nghe họ đồn rằng vườn này có Ma hả ông Mừ ? Mà ông có thấy lần nào hôn dzậy ông Mừ ?


Ông vui cừ bảo :

- úi dza ...ma cỏ gì cháu ơi ! à mà có một lần , nhưng lâu rùi ...có một bưả trưa hôm nọ , ông đi câu dià , bắt nồi cơm trên bếp xong , ông qua nằm võng ...gió hiu hiu thổi , mát quá làm ông ngủ quên , chừng giựt mình thức dậy , sợ nồi cơm bị khét ,ông mau mau dô bếp coi thử , té ra cái nồi cơm vẫn còn ở dưới lạnh tanh , chớ chưa đặt lên bếp , ông nghĩ và giận mình quá , sao lại quên kỳ dzậy hè ? đói bụng quá , ông lại nhóm bếp lại và bắt nồi cơm lên bếp , ông nghĩ chắc còn lâu mới sôi , nên quay lưng lại võng định nằm và chờ cơm chín để ăn
nhưng ông nghe có tiếng động nên ông nhìn lại , thì lưả vẫn đang cháy mà cái nồi cơm lại cũng nằm ở dưới , giận quá , ông nghĩ chắc mấy đưá nhỏ "rắng mắc" chúng nó phá mình ...

ông bèn đi lanh quanh nhà để tìm coi ai có ý phá dai vậy , nhưng chẳng thấy bóng ngừ nào cả , bắt lại nồi cơm lên bếp ông còn thách thức .
- Tui đến đây ở cũng lâu rùi , mà chưa hề làm mất lòng một ai , chồm xóm láng giềng đều thương mến , nay hà cớ gì mà phá tui , tui đang đói bụng , tui quạu lắm rùi nhen .

Ông vừa dứt lời , thì bỗng dưng gió ở đâu thổi tới , thổi mạnh vô cùng , làm sập cánh cửa phên của ông , gió cuốn bay đi cái nắp nồi cơm , bếp núc tắt lửa ...tro bụi bay vào nồi gạo của ông trông thảm hại vô cùng ...

Nghe xong câu chuyện , tui chỉ kịp khoanh tay chào ông , rùi tui dzọt một hơi dìa tới nhà , gặp Ba tui , Ba tui hỏi :
-Mần giống gì mà mày chạy như ma đuổi dị con kia ?
-Ba ơi ! vườn của ông Mừ Tịnh ở ...có Ma Ba à ...ổng vừa mới kể cho con nghe nà ...ui ...ghê quá ...sợ quá ...từ rày trở đi con hổng dám đi ngang đó nữa đâu Ba ơi ...
Ba tui nói :
Miếng vườn đó tốt thiệt , nhưng uổng quá không ai ở được , có lẽ hùi xưa mấy ông Thầy Pháp "yếm" nặng quá ...ai dô ở cũng không lâu "họ" phá riết mà , mần sao ở yên được . đó là ông Mừ không dám nói hết vì e con sợ , chứ có lần Ba nghe ở bữa đám giỗ Má con Cheo , ổng nói cho mọi ngừ nghe là : Ổng đang nằm trên võng ngủ trưa vì ổng thường hay đi câu đêm , ổng nói đi câu đêm được nhiều cá lắm . Đi câu đêm mát trời , yên ắng , cá nhiều ...vã lại ông nói ông không sợ Ma , nên đi câu đêm là cái thú của ông , nên trưa về ổng hay ngủ trưa ....ổng vừa thiu thỉu ngủ , bỗng cái võng đưa mạnh , giựt mình mở mắt ra thì chẳng thấy ai , nên nhắm mắt ngủ tiếp , lần này võng lại đưa mạnh hơn ...tức mình tức mẩy ổng la lên :

- Có ngon thì làm sao cho tui sợ cái coi ...
Ổng vừa dứt lời , thì nghe phía sau ót và hai chơn lạnh tanh ...rồi ổng nằm dưới đất , thì ra "họ" khiêng ông bỏ ông xuống đất ....

Ông lật đật ngồi dậy và bước đến bàn thờ đốt nhang khấn ...
Và rùi từ đó trở đi , tụi tui không dám xuống mương của ông Hai , Ba của chị Cải tắm giặt nữa , vì nếu xuống mương đó thì phãi đi ngang qua khu vườn "ma" đó .tụi tui kéo róc xuống mương anh Bảy Mạnh , mương của anh Bảy không "ngon" bằng , mương nhỏ , nước chảy yếu xìu hè ...

=Làng Tui=


Ai về cho nhắn đôi câu
Hai bên phố nhỏ âu sầu đìu hiu
Làng tui buồn lắm những chiều
Hợp chợ thưa thớt , dân nghèo lầm than .

Xa xa ở tận đầu làng
Mái Đình xưa cũ thời gian phai màu
Tui ra đi đã bấy lâu
Bỏ quên đồng ruộng , ao sâu lững lờ .

Những mương nước chảy nên thơ
Em tui giặt áo bên bờ mương trong
Đường làng , trưa nắng ánh hồng
Con chim sáo nhỏ vẫy cong đuôi chào .

Phía hè bên cạnh bờ ao
Một đàn vịt trắng phau phau tìm mồi
Góc vườn có giậu mồng tơi
Mái hiên chiếc võng , Mẹ ngồi ru con .

Nhớ quê lòng nhớ héo hon
Thời gian trôi mãi hao mòn xác thân ...


Áo quần chị em chúng tui ngày mỗi nhiều thêm , nên Ba tui quyết định xây giếng . ông nhờ thợ đào giếng "đống" cho ông một cái giếng thật an toàn , là vì nhà tui , em út lủ khủ , có cái giếng nước thì chị Lan của tui mừng nhứt , tui mừng nhì , vì chị tui khỏi phải gánh nước từng ngày ,chai cả vai ...còn tui thì ngày nào đi học dìa cũng phải bưng 1 thau đồ dơ tổ chảng muốn dzẹo cái hong xuống mương mà giặt , giếng được xây xong ...tuyệt vời tuyệt vời , nền vuông vứt , rộng thênh thang , được tráng xi măng láng e , Ba tui đi Sì Gòng mua dìa cái máy bơm nước ,nói là máy bơm cho sang dzậy mà chứ thật ra là bơm tay thui , rất đơn giản , chỉ cần gắn trên miệng giếng , lấp xi măng kín khít chừa lại cái vòi cong cong , cái cần dài dài rùi đứng lắc qua lắc lại ...thỏi mái ...

Từ ngày có cái giếng nước , bao nhiêu bạn bè của tui khỏi phải đi xuống mương xa xôi nữa ...

Rùi niềm vui của tuổi ấu thơ cũng qua mau theo ngày tháng...đến năm 1963 , có tiếng súng rải rác trong thôn làng , có những tấm "biểu ngữ" giăng giăng khắp nơi nơi , trường học , chợ búa ,những câu đó , lúc đó tui chưa hiểu nghĩa của nó .

HẢY TỐ CÁO NHỮNG KẺ LÉN LÚC HOẠT ĐỘNG TRONG NHÂN DÂN

hoặc :

LÁ PHIẾU LÀ VIÊN ĐẠN ĐỒNG
BẮN TAN CỘNG PHỈ YÊN LÒNG NHÂN DÂN

Thỉnh thỏn tại quán cà phe ông Ngoại của con Điệp , tui theo Ba đi uống cà phe cũng có nghe thiên hạ lao xao ...nào là : Đảo Chánh , Bình Xuyên , Bảy Viễn ...v ...v ...lúc đó nghe thì có nghe , mà chẳng hiểu gì cả , rùi nỗi lo âu hiện lên trên nét mặt từng ngừ ...vài hôm nghe có ngừ bị giết , vài hôm lại có ngừ bị cắt cổ ....Nhưng tội nghiệp nhứt là Thầy Lưu của tui , Thầy bị giết chết , để lại ngừ dợ trẻ và hai đứa con thơ dại ...

=Thầy Tôi=

Có một chiều kia súng nổ vang
Làm lòng dân chúng rất hoang mang
Từ đó Thầy tôi không về nữa
Để những hồn thơ khóc bẽ bàng ...

Không biết Thầy tui mang tội gì
Chiều kia họ đến bắt Thầy đi
Vợ bế con khờ đang ngơ ngác
Chúng bắt Thầy đi giữa nắng tàn ...

Bỏ lại sau lưng đám học trò
Thầy đi cả lớp đứng buồn xo
Máu hồng nhuộm ướt manh áo trắng
Đám nữ học sinh mắt lệ nhòa ...

Mâm cơm đã dọn sẵn trên bàn
Hai đứa con thơ đang khóc vang
Người vợ nhạt nhòa đôi ngấn lệ
Cố ngăn sao cứ mãi tuôn tràn ...

Rồi đây cứ mỗi độ Thu sang
Sân trường gom góp cánh Phượng tàn
Ngậm ngùi tưởng nhớ người Thầy cũ
Một nén hương lòng ...lệ chứa chan ...

(PL:1964)
Một tháng sau thì lại đến ông Mười , ông tên Phước , 2 vợ chồng già không con , ông bà được xóm làng kêu cái tên dễ thương là : Ông Mừ Kèn , Bà Mừ Kèn ,vì ông thổi kèn trong nhóm Hội Kèn Trống Đám Ma , Lễ Lộc ,Đám Đình Làng ....

=Ông Mười=

Xóm tui có ông Mừ Kèn
Chuyên môn đánh trống thổi kèn đám ma
Năm ấy vào cuối tháng ba
Họ đem giết ở cây Đa đầu làng ...

Cả xóm hớt hãi hoang mang
Không biết ông chết vì mang tội gì ?
Tối trời , ảm đạm , ai bi
Có tiếng con Cú lâm ly gọi buồn ...

Lệ vợ lã chã dầm tuôn
Người thương đứng cạnh chẳng buồn thở than
Cũng không một lời than van
Chỉ cúi mặt khóc lệ chan đầm đìa ...

Bởi gì đêm vắng canh khuya
Hở ra một tiếng thì đầu lìa thân
Láng giềng , bè bạn xa gần
Đến đốt một nén hương trần đi ngay ...

Đám tang để đến ngày mai
Tiễn đưa buồn bã chừng hai mươi người
Không kèn , không trống ...ai ơi !
Nấm mồ lấp vội không lời từ ly ...

Âm thầm đưa tiễn ông đi
Tiếng lòng thổn thức sầu bi cõi lòng ...

(PL:1964)

1965 , Thấy thời cuộc ngày càng thêm chán ngán , Đêm đêm nghe tiếng súng nổ , sáng ra thì chết một mạng ngừ , Nạn"tấp chà" ...sập cầu , đấp mô ,...Ba tui mua thêm một căn nhà trên Quận ,đưa mấy chị em tui lên trển ở đặng học hành , còn Ba Mẹ và thằng em nhỏ nhất ở lại quê , (đó là thằng thứ 10 mà nó vừa mất cách đây mấy tháng)...
Chiều nay lấy tràng chuối khô dô xếp lại đem cất , chuối đã khô quá rùi , lấy một miếng đưa lên miệng cắn , cố gắng tìm lại cái cảm giác của thời ấu thơ ...
Các bạn thấy đấy , tràng chuối ngon như vậy , mà khi đưa vào miệng , cắn một miếng , chẳng có vị ngọt ngào của Quê Hương ,chẳng có mùi thơm đồng nội như xưa , phải nói là chuối khô nó có với tui rất nhiều kỷ niệm không thể xóa nhòa ...

Khi mà mấy chị em tui lên Long Thành ở , Mẹ thường gởi thức ăn lên cho chị em tui , luôn luôn có kèm theo gói chuối .


Khi đã có chồng , đi theo chồng tận Hóc Môn , Mẹ tui lên thăm kè kè tay xách nách mang toàn là những món tui ưa thích và không thể nào thiếu món chuối khô .
Mẹ tui kỷ lắm , chẳng khi nào Bà chịu phơi đâu nha ,Bà dùng lồng sấy cau để sấy chuối , Mẹ bảo vừa sạch sẽ , vừa thơm ngon , mà không có ruồi bu và bụi bậm nữa .

Những năm sau này tui ở Saigon , Mẹ cũng sấy chuối đem lên cho tui , thấy vậy mấy đứa em tui nói :
- Má à ! ở Sì Gòng kẹo bánh thiếu gì , Má già rùi mần chi cho cực khổ dị .
- Kệ ...chị bây nó thích thì Má mần cho nó ăn , để nó đi mua bên ngoài hổng có dệ sinh đâu ...

Hôm nay là ngày Lễ , các tiệm đều đóng cửa nghỉ Lễ , các con đi chơi hết rùi , ngồi nhà một mình ...buồn da diết ...nắng đã tắt hẳn từ lâu , gió chiều se se lạnh ...gió thổi mạnh làm những cành lá lao xao ...lại buồn , chừng tháng nữa thôi , lá sẽ úa vàng và bắt đầu rụng ...thời tiết cũng thay đổi và sẽ lạnh thêm ...muốn dìa VN để trốn cái lạnh sắp tới , nhưng khi nghỉ đến , trốn năm nay , rùi còn lại những năm tới thì sao ?

5 Trầu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét