Giọt Buồn Không Tên

chân qua vạn nẻo đường
Thị thành hoang vắng phố phường quạnh hiu
Hồng trần bám nhạt bờ rêu
Sang
ngang gặp gió xoay chiều đớn đau
Còn xa lià chốn chôn nhau
Mãi chưa dứt khoát niềm đau nỗi buồn
Giọt lệ khóc kiếp tha hương
Buồn nghe cuồn cuộn trong hồn sóng xao
Không gian u uất một màu
Tên ai thầm gọi nghe đau đớn lòng ...

HồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngS

PhotobucketPhotobucket

Visitor Map

Thứ Hai, 28 tháng 9, 2009

DĐCT0033- Dòng Đời Của Trầu

Rồi tất cả 8 người chúng tôi kéo đến nhà của Văn dùng bữa trưa , mặc dù là mỳ sợi của Tổ Họp Tác Xã , trụng lên với dầu và nước tương mà nó ngon đáo để , ngon đến kỳ lạ...giữa thời buổi "Cơm cao gạo kém" này mà Văn "bao" cả 7-8 miệng ăn (toàn là dân đói lâu)..

Nhà Văn thuộc vào hạng khá , hình như đã đi vượt biên gần hết ,chỉ thấy còn mỗi một ông già , một cô gái người giúp việc , còn Văn thì đi đi về về...Căn nhà thật to , nằm sâu trong khu chợ Lò Bò (ngã 6 đường Lý Thái Tổ)

Chúng tôi đang ngồi ăn thì Thành đến chơi , Thành là bạn của Văn , hai người họ đều là bạn của Thông ,em trai của tôi , chúng nó quen biết nhau sau một trận bóng đá , Văn & Thành đưa đội bóng đá của Phường về quê tôi đá giao hữu , ba người họ cùng trang lứa , dễ thông cảm và mau quen.

Thông đưa Văn & Thành về nhà chào Mẹ và tôi. Vừa gặp họ lần đầu , Mẹ tôi có cảm tình ngay với hai người đó , Thông kéo tôi ra phía sau nhà nói nhỏ :
- Tụi nó là con nhà giàu đó chị ạ , nhưng rất dễ thương , lúc đầu em mặc cảm không muốn chơi với hai đứa , thấy hai đứa rất niềm nỡ và ôn hòa...Thành là con của ông chủ hãng xe hơi , Ba nó về quê mua đất làm rẫy ở bên Bà Ký (thuộc xã Long Phước , cũng Quận Long Thành) Còn Văn thì có ruộng đất ở dưới Xóm Miễu , nhà khá giả lắm , nghe đâu gia đình đi vượt biên hết rồi...Văn là Lính HQ làm việc văn phòng....

Thành thì có dáng như ông chủ con....còn Văn thì trái lại...Văn có nét lãng tử....
Tôi bước tới gần và kề vào tai Mẹ nói thật nhỏ :
- Mẹ ! cho con lấy bịt đường cát trắng trong tủ , làm cho chúng nó 2 ly nước chanh nghen Mẹ !
Mẹ tôi gật đầu , tôi sai Thông chạy u ra sau vườn bẻ mấy trái chanh tươi , nhìn 2 ly nước chanh , Thành mở miệng khen xã giao :
- Chào ui ! chị Hai làm 2 ly nước chanh trông hấp dẩn quá...Ai khó tính đến đâu đi nữa , thấy nước chanh chị pha...cũng phải hài lòng...mai mốt em mở Quán , mời chị đến giúp em nha !
Tôi cười :
- Có gì đâu mà Thành khen chị dữ hổng biết , chanh tươi , đường trắng (đường mua theo tiêu chuẩn ở HTX , mỗi hộ 1 ký lô) vã lại em khát nước nên mới khen vậy thôi...
Mẹ tôi được thể , khen lấy khen để con gái :
- Hai đứa biết hôn ? chị bây nó khéo tay lắm , năm xưa lúc Ba sắp nhỏ còn sống , ổng bày tiệc tùng hà rằm , khách khứa nhậu của ổng liên miên...cũng có một tay chị bây...(rồi Bà hạ giọng buồn buồn) tội nghiệp nó mấy năm nay Cha mất , chồng nó lại đi tù...buồn phiền...lúc sanh nở lại thiếu thốn , trông nó xanh xao quá , Má thiệt là đau lòng...

Từ ngày có thêm 2 thằng em nuôi , tôi và Mẹ vui hẳn ra ,tôi thấy đời mình như có chút thi vị , 2 người họ thật là 2 thái cực ,Thành thì nhiệt tình , mau mắn , hể gặp mình là nó hỏi han luôn miệng , thỉnh thoảng còn ôm đôi vai gầy của bà chị và tỏ ra quan tâm . Trái lại Văn thì trầm ngâm ít nói...cứ hay nhìn lén bà chị...

Không biết Thành về nhà nói sao với Ba Má , nên có một hôm Ba Má Thành muốn mời Chị Hai đến nhà dùng cơm và có kế hoạch mở Quán Bên Đường ( Quốc Lộ 15 , ở giữa Long Thành & Vũng Tàu)

Chúng tôi 3 đứa : Tôi - Văn & Thông Vừa thấy chúng tôi đến , ông lấy cái ống bíp từ miệng ra , phà khói và ông cười thật to :
- Kha kha kha...con đã đến rồi à ! thiệt là thằng Thành này nó cũng biết nhìn người quá đi chớ....
Đoạn ông quay mặt vào trong gọi :
- Bà nó ơi ! ra đây...ra đây...con Hai nó tới thăm bọn già mình nà...

Từ nhà trong , Bà chậm chạp bước ra , dáng người đôn hậu , hiền hòa , Thành giống cả Cha lẫn Mẹ ( bề ngang hơi...bị...dư...) Ông lại nói nữa :
- Ngồi...ngồi...đi con...con hơi ốm nha.

Thấy ông vui và nhiệt tình quá , nên tôi cảm thấy vui và đáp :
- Dà...dà...con cao và ốm thuở giờ , ngày xưa lúc Ba con còn sống , ông thường gọi con là "Cây tre Miễu"...

Thông - Thành - Văn 3 người ngồi ngoài góc xoài , Văn & Thông đâu còn lạ gì với ngôi nhà này ,

Bà hỏi thăm tôi vài lời xã giao , xong Bà đứng lên và bảo :
- Con ngồi chơi , nói chuyện với Ba con nhá , Má xuống bếp làm cơm , cũng trưa rùi , sợ mấy đứa đói bụng...

Tôi cũng đứng dậy bước theo Bà và nói :
- Thưa Má...hay là...hay là...Má cho con xin trổ tài chút nha...thật ra...lâu quá rồi...không có động dao động thớt...con cũng buồn ( có thịt thà đâu mà động dao động thớt chứ ? ăn độn thấy pà cố luôn)
Bà ngăn lại :
- É....ai lại để cho khách vào bếp nà...

Trong lúc đó Thành vào tủ lạnh lấy nước ,nghe thấy Thành nói :
- Má...cứ để chị thử tài đi , cho Ba chấm điểm , vì Ba đang định mở Quán mà...
Bữa cơm ấy rất thịnh soạn , thịt bò xào cải chua , canh khoai tây nấu sườn non , cá nục kho ,ngoài ra ..co`n thơm và đu đủ nữa , để tráng miệng ,(nhà mình 2 bửa cơm hổng no , còn họ phủ phê và còn có đồ tráng miệng nữa , buồn ghê nơi) Làm xong buổi cơm trưa , sẳn tay tôi gọt luôn thơm & đu đủ , thơm thì tôi ướp vào 1 tí rượu Rum , đu đủ thì tôi cho 1 ít chanh vào để sẳn trong tủ lạnh , chừng tráng miệng Ông già la lên :
- Mèn....sao mà tuyệt quá vậy cà...Hai ơi ! con giỏi thiệt đó nghen ,

Mẹ của Thành là người giàu có xưa nay , nhà có kẻ ăn người làm , Bà đâu bao giờ động đến móng tay , bây giờ bắt Bà vào bếp coi như làm khó Bà rồi , thử hỏi sao Bà không chậm chạp cho được , còn tôi...dù sao đi nữa cũng còn trẻ , dễ thích nghi với hoàn cảnh hơn ,

Dùng xong buổi cơm trưa , ông bà già đi nghỉ , 4 đứa tôi ra góc xoài...ngồi hóng mát và... đía...

Gió đồng nội mơn man thổi về , ngồi dưới bóng cây xoài to xum xuê cành lá...
có tiếng ru em giữa trưa Hè , có tiếng chó sủa xa xa... Mỗi đứa trong chúng tôi có mỗi suy nghĩ riêng tư , Văn đứng lên , bước từng bước chậm về hướng cánh đồng ruộng, sẳn chân hắn đá mạnh hòn sỏi văng ra xa (đó là thói quen của hắn) Tôi cũng đứng lên bước theo Văn và hình như hắn cố đi chậm lại để chờ tôi , đến khi song bước tôi vỗ nhè nhẹ vào lưng hắn và hỏi :
- Sao Văn buồn quá vậy ?
- Chị biết mà...sao chị còn hỏi Văn chi ?
- Chị...hổng biết...thật mà...(tôi giả vờ)
- Tại sao chị buột Văn phải nói : "Văn yêu chị "?

Câu này không xa lạ gì đối với tôi , tôi biết sớm hay muộn gì rồi Văn cũng thốt ra thôi....vẫn với giọng trầm và buồn :
- Chị biết không ? Văn là đứa con cưng được nuông chìu từ nhỏ, lớn lên Văn giống như con ngựa chứng , lêu lõng thâu đêm suốt sáng , bất cần đời...Văn mồ côi Mẹ từ lâu lắm , Ba Văn tục quyền...sống trong gia đình không hạnh phúc...Văn rất cần tình yêu thương...

Rồi đến một buổi chiều đó , trên sân banh của Xã , gặp chị lần đó bỗng dưng làm cho Văn trở thành một con người khác , biết nhớ nhung , biết hối tiếc...đã mấy lần Văn năn nĩ Thành để được làm quen với Thông để được Thông đưa về nhà gặp chị cho thõa lòng nhớ nhung...mỗi một ngày...mỗi một giờ...một khắc...hình ảnh của chị cứ lỡn dỡn trong Văn....

Bỗng có tiếng gọi thật lớn của Thành.
- Chị Hai....Văn....về ăn khoai chiên....Má chiên còn nóng hổi nà.......

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét