Giọt Buồn Không Tên

chân qua vạn nẻo đường
Thị thành hoang vắng phố phường quạnh hiu
Hồng trần bám nhạt bờ rêu
Sang
ngang gặp gió xoay chiều đớn đau
Còn xa lià chốn chôn nhau
Mãi chưa dứt khoát niềm đau nỗi buồn
Giọt lệ khóc kiếp tha hương
Buồn nghe cuồn cuộn trong hồn sóng xao
Không gian u uất một màu
Tên ai thầm gọi nghe đau đớn lòng ...

HồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngS

PhotobucketPhotobucket

Visitor Map

Thứ Sáu, 22 tháng 1, 2010

Chúc Mừng Năm Mới



Kính chúc quí Độc Giả và ACE một năm mới vui khỏe và vạn sự như ý.
HAPPY NEW YEAR






Xuân đến rồi muôn người hớn hỡ
Chúc bạn bè lòng nở như hoa
Sang năm vui đẹp mặn mà
Tình nhiều, lộc cả, chan hòa tình thương .

hongsang

Người Chú


Câu chuyện này , lẽ ra tui không còn nhớ , nhưng sau khi xem video đám tang của Chú tui do Tina mang giùm từ VN qua ...
Trong đám tang của chú tui , đông đủ những người thân thương , có nhiều người mà đã bao nhiêu lâu rồi tui chưa từng gặp lại , nay được xem , thấy nhớ lại từng người từng người ...mà là cũng có dịp gợi lại cho tui nhớ về một thời gian nan cơ cực đã qua , nay ngồi ghi lại hầu muốn cho các bạn nghe thêm những đoạn đường gian truân của Trầu ...

Trong cuốn DVD này có một người đến dự đám tang của chú tui và còn hỏi thăm anh Phụng của tui .
- À mà con Sang nó ở đâu vậy Phụng ? sao chú nó mất mà nó không dìa ? ..............................
.......................
Chú ấy là chú Trí của tui , mà câu chuyện tui sắp kể ra đây .

Thập niên 60's có một đôi bạn thân , cùng nghề cùng quê mến và thân nhau như anh em ruột thịt , đó là Ba tôi và Bác Ba Thinh , nhưng vài năm sau thì gia đình Bác Ba lại dọn lên Long Thành ở , rồi từ đó đôi bạn không còn uống cà phê chung mỗi buổi sáng , không còn nhậu chung nhau mỗi buổi chiều nữa , mà thỉnh thoảng Ba tôi lên LT , hoặc là Bác Ba xuống nhà tôi , Ba tôi thì đông con , còn ngược lại Bác Ba thì không có con , nhà Bác chỉ có 3 người , Bác , Bác Ba gái , và người em trai út là chú Trí , Trí hơn tôi vài tuổi thôi , nhưng vì vai vế , là em của Bác Ba , nên Ba tôi bắt tôi phải kêu bằng chú cho phải phép ,
Những lần 2 người lớn tìm đến thăm nhau , thì tôi và chú Trí cũng được gặp , Trí thì toàn xưng mày tao với tôi , còn tôi thì cứ phải lễ phép mà kêu bằng chú mà xưng tui . Được cái là chú ấy thương tôi dữ lắm , ưa mua quà mang xuống cho tôi . Và rồi giòng đời cứ lặng lẽ trôi đi ...
Và từ lâu lắm , Ba tôi & Bác Ba ít gặp nhau , vì công việc và đời sống quá tất bật chăng ? người đời thường nói : xa mặt cách lòng , vào những năm về sau hầu như cả hai không liên lạc nhau , và cũng từ đó giữa tôi và chú Trí cũng không làm sao mà gặp nhau được , cho đến năm 1972 Ba tôi mất , lúc đó tang gia bối rối , nên Mẹ tôi không có hỏi han gì được nhiều khi 2 Bác đều đến thăm , chỉ nghe Bác gái nói chú Trí đi saigon học .

Rồi mãi đến 1976 tôi và chú Trí gặp lại nhau trong một hoàn cảnh thật bất ngờ ........................................

Đó là khoảng thời gian của năm 1976 , vì con còn quá nhỏ , cho nên tôi chỉ đi buôn bán gần gần thôi , vì sau khi "từ giã" cái quán cà phe nghèo nàn vắng khách phải đành đóng cửa để theo con nhỏ bạn láng giềng đi buôn ...

Chiều hôm đó do bán ế hàng , nên tôi về trễ , thu dọn quang gánh xong , nhìn lại bến xe thì đã trống trơn , đành lội bộ lên nhà người cô ruột để mượn xe đạp đạp về nhà , nhưng không may cho tôi , chiếc xe đạp mà tôi định mượn thì không có ở nhà của cô , nên đành thất thơ thất thiểu lội bộ ....Quốc Lộ 15 là con đường chánh của tuyến Saigon & Vũng Tàu ...mà chiều về cũng vắng hoe ...trong đôi quang gánh thì chỉ còn ế lại chút ít rau , đậu ...không đến nỗi nặng lắm ...nhưng cõi lòng thì nghe nằng nặng vì theo tôi biết , là cô tôi không muốn cho tôi mượn chiếc xe đạp , nên từ chối khéo thôi .............

Trời về chiều ...hai bên đồng ruộng trống , gió thổi làm tung bay vạt áo bà ba của tôi , hình như ngọn gió chiều này như cảm thông được nỗi lòng tôi lúc bấy giờ , nên cố tình "ve vuốt" giùm nỗi đau của kẻ như tôi ...đang cúi đầu rảo bước cho nhanh về kẽo các con chờ ( đường về nhà 9 cây số , nếu như đi tắt đường ruộng thì gần được một chút )

Dưới mặt đường trước mặt tôi có 1 gói , gói bằng giấy dầu ( loại bao giấy xi măng) nhìn cái gói giấy trông bèo nhèo dơ bẩn , bước qua gói giấy , lưỡng lự một vài giây , tôi lại bước đi , song cũng thấy hơi tiếc tiếc , nghĩ là của giữa đàng cứ lụm lên coi thử , hoặc vã không có gì ở bên trong , mình lụm đem về để làm mồi đốt lửa cũng được ,

Chừng lụm lên , mở ra coi , tôi tá hỏa tam tinh luôn ...Trời ...tiền ...tiền , tiền đâu mà nhiều quá vậy ? Lúc đó trong lòng tôi giữa Ông Thiện & Ông Ác thi nhau cấu xé tôi ....

Phản ứng từ nhiên là đưa mắt nhìn xem coi có ai không , vẫn êm như tờ , không bóng người qua lại , không thấy một chiếc xe nào ...lưỡng lự đôi chút , tôi quyết định lụm gói tiền và nhét vào đáy thúng , phủ rau đậu lên rồi bước đi tiếp tục ...đang đi được chừng chục bước thì nghe sau lưng mình có tiếng xe honda chạy qua mặt , rồi như được một đổi ông ta quành lại , đôi ba lần như tìm tìm kiếm kiếm vật gì ...

Tôi chợt nghĩ ra ngay , vì chỉ có ông ta đánh rơi số tiền ấy thôi , tôi nhìn được bởi vì phiá sau yên chiếc xe honda67 có ràng cái rọ để nhốt heo ....

Tôi đưa tay ra quắc ông ngừng lại , nhưng ông cứ chạy luôn , vì ông nghĩ là tôi xin quá giang chăng ? ông cứ quành qua quành lại mấy lần , thì tôi đóan chắc rồi , nên lần này tôi đứng ra giữa đường ( cái kiểu chận đường) nên buột lòng ông phải ngừng thôi .
Khi ông ngừng lại , mặt đối mặt , 2 người tôi đều ngỡ ngàng , và cùng hô lên 1 lúc :
- Chú ...chú út .....
- Con ...con Sang ...
Tôi và chú tấp vô lề đường , tôi đặt gánh xuống , moi trong thúng ra lấy gói tiền đưa lên và hỏi :
- Chú tìm cái này phải hôn ?
Cặp mắt của chú lúc đó sáng lên , chú ôm chầm lấy tôi và nói như muốn khóc .
- Trời ơi ...may quá ...may mà mày lụm được , hể gặp ngừ khác là tiêu rùi ....

Bây giờ thì chú cháu mới nhìn rỏ nhau , nhìn nhau trong nghẹn ngào ....Cái hình dáng của chú Trí năm xưa vui tươi lịch lãm , nay thay vào là một ông chủ lái heo ....


Cái hình dáng con bé có gương mặt tinh nghịch năm xưa , nay thay vào một phụ nữ gầy đét xanh xao , gương mặt không còn sức sống .







Qua một phút ngỡ ngàng , chú bỗng nói nhanh :
- Đứng đây , đứng đây chờ chú chút , chú sẽ trở lại ngay .

Và rồi chú quay đầu xe lại , và chạy nhanh về phía bên kia cầu Long Thành , à thì ra chú đi gởi cái rọ ở nhà ai đó , chú trở lại , ràng gióng gánh của tôi sau yên xe , rồi bảo tôi :
- lên xe ...lên xe đi Sang , chú đưa mày dìa , giờ này xe cộ đâu còn , sẵn dịp chú thăm chị Ba (mẹ tôi) và đốt cho anh Ba (ba tôi)nén nhang .....

Đưa tôi về đến nhà , thăm hỏi nhau vài câu , Mẹ tôi giữ chú lại dùng cơm , nhưng chú từ chối rằng để dịp khác , vì chú phải trở lại Long Thành lấy cái rọ đi xuống Phước Thái chở heo về .

Chú đi rồi , trong bửa cơm chiều , à cơm tối chứ hết chiều rồi , mấy mẹ con , chị em quây quần bên mâm cơm nghèo đạm bạc , tôi kể lại cây chuyện sẩy ra lúc chiều cho mẹ và mấy em nghe .

Nghe xong mấy em tôi tặc lưỡi hít hà :
- Mèn ui ...nếu như chú Trí xuống hổng kịp ...thì chị "ấm" rùi há ...giống như trúng số độc đắc há ...
Và thằng thứ Mười (cái thằng em bị xe đụng chết hôm đầu năm) thằng Mười cứ xít xoa mãi :
- Gặp mình ...mình lụm được là mình băng ruộng dìa nhà liền , sức mấy mà chú ấy gặp kịp ...
Mẹ tôi ôn tồn mắng mấy đứa em .
- Thui mà các con , tham chi của rơi rớt , đồng tiền kiếm mà hổng đổ mồ hôi , xót con mắt thì đồng tiền đó phi nghĩa các con à , mình lụm được mình mừng , còn ngừ mất thì khổ lắm , mà mẹ nghĩ cũng may cho chú Trí , rớt số tiền quá lớn , với số tiền ấy của chú mua được gần 2 tạ heo chứ ít ỏi gì , chị hai bây làm dzậy là đúng , nếu như số tiền ấy không phải của chú Trí mà là của ngừ nào khác , thì mình cũng trả lại mà . phải hôn sang .
Tôi gật đầu thưa với mẹ .
- Dạ đúng vậy mẹ à , khi con nhặt được số tiền đó , con đâu biết là của ai đâu , khi mà chú Trí lượn xe qua lại mấy vòng con cũng chưa nhìn ra chú , chừng con chận đường chú lợi thì lúc đó chú cháu mới nhận ra nhau .
Rồi từ đó trở đi , chú Trí cứ đặt nặng quá cái ơn nghĩa đó , hơn nữa với gia cảnh của Mẹ con tôi , đời sống lúc đó quá ư eo hẹp , nên vài ngày , chú lại gói một miếng thịt heo chừng nửa ký lô và đem lại nhét vào thúng gióng của tôi , thật ra giữa lúc đó (1976) nửa ký thịt coi như to lớn lắm đối với gia đình chúng tôi , cứ cách một ngày là chú đem đến nơi tôi ngồi bán ở chợ chiều như vậy , là gì nghe đâu chú bán thịt "chui" một ngày làm heo , một ngày nghỉ ,một mặt vào họp tác xã , một mặt bán chui ...mặc dù tôi cố từ chối , nhưng chú vẫn cứ đem xuống , và nhét vội vội vàng vàng rồi lại đi ngay .

Những cử chỉ đó làm sao qua mắt được mọi người xung quanh ở chợ ??? Họ làm sao hiểu ? làm sao cảm thông ? khi mà có một người đàn ông , từ trên chợ buổi sáng có cửa hàng phân phối thịt của họp tác xã , đem miếng thịt heo tươi to tổ bố "tặng" "ngừ đẹp" ở chợ chiều , trong khi chồng "ngừ đẹp" ...đang ...đi ..tu ...huyền .....

Khi chú đi rồi , chú làm sao nghe được những lời rất khó nghe ,tủi thân quá , tôi đem câu chuyện về nói cho mẹ nghe , mẹ tôi cũng khổ tâm không ít , vài hôm sau mẹ lên thăm vợ chú (Thiếm đang sanh) và nói lên những lời bàn tán của mấy người ngoài chợ , chú ngao ngán lắc đầu và nói .
- Tội nghiệp con sang quá ...người tốt như nó sao cứ bị thiệt thòi ...thật ra nửa ký thịt heo có đáng là bao với tấm lòng của nó , mà giữa buổi này tôi làm sao giúp gì cho nó được hả chị , tôi thấy thương cháu tôi quá ...
__________________

Thứ Ba, 19 tháng 1, 2010

Biển Vắng




BIỂN VẮNG

Anh yêu dấu !
Biển hôm nay vắng lắm, em ngồi một mình nơi ghềnh đá , ghềnh đá ngày nào để nhớ đến anh, chai cam vắt vẫn còn y nguyên, em còn nhớ những lời anh dặn :
- Đi Biển buổi sáng anh thích uống cà phê sữa.
- Đi Biển buổi chiều anh thích uống cam vắt.
Em còn nhớ, nhớ rất rõ, từng cơn sóng nhấp nhô lùa vào rồi lại cuốn đi xa...nhưng không mang theo hết những nỗi nhớ nhung trong em...Lá đã vàng và bắt đầu rơi rơi từng chiếc, để báo hiệu rằng Thu đã về. Bao mùa lá đổ rồi anh nhỉ ? Em không nhớ rõ lắm...cứ như là thói quen, đến cuối tuần xuống ca chuẩn bị một ít đồ cần dùng, bỏ hết vào xe rồi băng trong đêm tối, xe cứ lăn bánh, em cứ ngồi lái, vừa lái xe vừa nhớ đến anh nghĩ về anh. Vài tiếng đồng hồ nữa thôi, em sẽ nhìn thấy gương mặt thân thương ngồi chờ em nơi khung cửa sổ.








Thỉnh thoảng có vài chiếc xe chạy cùng chiều, chớp đèn làm hiệu, như là hiểu nhau thông cảm cho nhau, người đi trong đêm... những tâm hồn đơn độc, em khẽ mĩm cười trong bóng đêm.

Đưa tay em bấm nhạc : Tình Đầu Tình Cuối nhạc của Trần Thiện Thanh do ca sĩ Ngọc Lan ca , những CD mà anh thâu cho em lúc trước...vì anh biết em chỉ mê giọng ca của Ngọc Lan thôi. Nhưng trong CD này , bài đầu tiên Ngọc Lan ca...là của Trần Thiện Thanh cho nên hể bài nào có Ngọc Lan ca là anh thâu hết kể cả Nhật Ngân - Đức Huy - Ngọc Trọng v..v..và...v..v...

Anh thường hỏi em rằng :
- Hồng Sang à ! em bận rộn công việc đầu tuần, rồi đến cuối tuần em lại phải đến lo cho anh, em có mệt không? em có buồn không ?
Em vui vẻ và trả lời anh:
- Cái công việc cuối tuần này em thích lắm ! Anh biết không đang làm trong Hãng , khi mà nhớ đến anh là như có một cái gì thôi thúc trong em, làm nhanh làm lẹ lên để đến cuối tuần gặp anh và chăm sóc cho anh , đó là niềm vui trong em.

Bác sĩ có bảo :
- Ông ấy cần yên tĩnh và nhất là không khí ở Biển rất thích hợp với ông ấy.

" Anh giờ đã xa xôi phương nào, em còn mãi ngồi ôm kỷ niệm...Bao ngày tháng nên thơ tình yêu đâu rồi "Ngọc Lan thì cứ ca...em thì cứ khóc , khóc vì mất anh. Người đàn ông em yêu , mang nhiều nét phong trần , gương mặt gầy gầy xương xương , tánh tình cương nghị và nhất là nụ cười , nụ cười đó ngàn đời em vẫn nhớ , nụ cười héo hắt anh có biết không anh ?

Em nghĩ là ngày xưa chính nụ cười đó đã làm chết lòng không biết bao nhiêu đàn bà con gái , nhưng đối với riêng em em được nó ít quá.

Có một buổi chiều cũng trên ghềnh đá này. Bỗng cơn đau tim lại đến với anh , em đưa hai tay em ra và luồng vào hai tay anh mà trấn an :
- Anh yên tâm nha , không sao đâu , em sẽ cùng chia xẻ nỗi đau với anh , anh yêu.
Vẫn với nụ cười héo hắt anh nói :
- Cám ơn ! cám ơn em nhiều lắm !



Buổi chiều tàn trên Biển vắng , có hai bóng ngã dài theo bờ cát , anh ngồi trên chiếc xe lăn , em phía sau vừa đẩy em vừa ca :
-Cút kít , cút kít ta đẩy xe cút kít , qua suối qua đèo ta dắt dìu nhau đi ,đời tràn ngập niềm thương , vui nước mây hữu tình..tang tính tang tang tình tình tang...

Anh quay đầu ngược lại nhìn em , nắm chặt lấy hai tay em kéo xuống và hôn em thật lâu....Sóng Biển cứ rì rầm như ca ngợi tình yêu của chúng tôi.

- Sao hôm nay anh lười ăn thế ? thức ăn còn y nguyên nè.
Anh cười bảo :
- Em quên rồi sao ? kể từ quen em tới giờ có khi nào anh ăn được nhiều đâu ,vì hễ thấy em là anh no rồi...

Tình yêu của chúng tôi thật nên thơ và cũng thật mong manh , mong manh như những cái bọt bong bóng màu sắc của xà phòng , cả hai đều cố gắng nâng niu kéo dài sự hiện diện của nó được phút nào hay phút nấy....

Thế rồi....cái gì đến thì cũng đến , một ngày cuối tuần hôm đó , tan ca xong về nhà thật vội , thu xếp một ít đồ cần dùng cho vào xe , trước khi xe lăn bánh như thường lệ , gọi phone cho anh . Không có người nhấc phone , có một chút lo lắng , có một chút bất an trong em , nhưng em cố cầu nguyện " Xin đừng có chuyện gì xảy đến cho anh , chờ em , em sẽ đến với anh ngay , hảy chờ em"....

6 tiếng đồng hồ lái xe lúc trước đối với em không hề gì , bởi vì trong lúc đó trong đầu em luôn luôn nghĩ về anh , hạnh phúc lớn nhất của em là khi thấy anh ngồi ngay bên cửa sổ chờ em , với nụ cười trên môi , còn cái hạnh phúc của anh là khi thấy 2 vệt đèn xe chiếu vào tường rồi xuyên qua vườn hoa và dừng lại , chiếc xe thân thương chở hai ta ra Biển...

Nôn nóng quá em lại gọi phone cho anh lần nữa , lần này Cô Y Tá của anh bắt phone :
- Thưa Bà ! Ông ấy đã ra đi...ra đi rất thanh thản , trước đó 1 tiếng đồng hồ ông bảo tôi ra vườn ngắt cho ông 1 bông Hồng , nhưng phải lựa giùm ông 1 bông to nhất và đẹp nhất , ông vẫn ngồi xe lăn ngay cửa sổ như mọi khi để đợi Bà trên tay ông vẫn còn cầm chặt bông Hồng Nhung tươi thắm.

Tai em như ù lên không còn nghe gì nữa cả , mắt em hoa lên như không còn thấy gì nữa cả , vũ trụ quanh em như đảo lộn quay cuồng. "Hai tiếng đồng hồ nữa thôi anh ơi ! chờ em...xin hảy chờ em ". Tôi lại gọi phone cho Cô Y Tá :
- Xin cô làm ơn đưa ông lại giường nằm và đắp chăn cho ông cẩn thận , tôi sẽ đến ngay thôi , xin cảm ơn cô.

2 tiếng đồng hồ còn lại sao mà nó dài như hai thế kỷ , chiếc xe thân thương của tôi như cảm thông được nỗi đau mất mác của chủ , thỉnh thoảng rít lên những tiếng nghe thật đau lòng trong đêm khuya canh vắng...

Xe vừa quẹo vào nhà anh , 2 vệt đèn vàng của xe cũng nhạt nhòa , nhạt nhòa anh ơi ! Thôi rồi...cái bóng cao cao gầy gầy thân thương của em ngày nào vẫn ngồi bên khung cửa sổ chờ em , giờ đâu rồi ?

Dừng xe em vội vã chạy ùa vào phòng anh , anh nằm đó , đôi mắt chưa khép hẳn :
- Em đến rồi đây ! anh ơi ! ôm em đi , hôn em đi , rồi 2 ta sửa soạn ra Biển nha anh !

Tôi cúi xuống hôn anh và ôm anh thật lâu để cố tìm lại một chút hơi ấm trong anh , khi em ngẫng nhìn lên mặt anh , đôi mắt anh như khép lại một tí , hình như còn một chút gì lưu luyến trong anh , cành Hồng Nhung trong tay anh rơi xuống , em cúi nhặt lên áp vào lòng thổn thức :
- Anh đi rồi ! Anh đi thật rồi ! ra đi thật bình yên , anh nỡ bỏ em bơ vơ trong những tháng ngày còn lại...Anh nằm đó , em đứng đây , chúng ta cách biệt đến ngàn trùng...

Những lời nói thân yêu của anh còn văng vẳng đâu đây :
- Cà phê em pha cách nào mà ngon thế !
- Cam em vắt cách nào mà anh uống vào...bắt nghiền !
- Hôm nay gió Biển nhiều quá em có lạnh lắm không Hồng Sang ?

Ôi ! bao nhiêu lời nói cứ vang vang trong em , và có 4 câu thơ anh để trên bàn giấy của anh :

Một lần cuối hôn em , khi anh chết.
Đừng nghẹn ngào đừng cúi mặt xót xa.
Duyên phận mỏng , thôi xin em đành chịu.
Kiếp đoạn trường lần lượt tháng ngày qua...

Chiều nay....trên Biển vắng...ca sĩ Ngọc Lan không ca...mà lại là Hồng Sang tiếng ca nghe thảm não....

Mất anh rồi...xa anh rồi...hoa đã tàn...nhụy đã phai...Chiều hôm nay Biển hoang vắng...em đi về... về với ai...lòng còn thương...tình còn buồn...mà đêm nhớ ngày chờ mong....bao Thu rồi...nhìn lá úa rơi ngoài song................cánh thư này ...kỷ niệm này ...ta đã tìm về với nhau ...rồi hôm nay chiều hoang vắng ...em âu sầu ...anh ở đâu ...lòng còn thương ...tình càng buồn ...mà đêm nhớ ngày chờ mong ......

Cao Nguyên Vùng Bắc Mỹ.

-Hồng Sang -

Thu & Mẹ


Thu Và Mẹ

Con viết những dòng này trong mùa VU LAN , con biết mùa VU LAN là một mùa báo hiếu , gần 30 năm đơn độc trong đời con , với tấm lòng ngậm ngùi , con không thể nào thấu hiểu hết những nỗi đau thương và nỗi bất hạnh của Mẹ. Mẹ đã nuôi dưỡng chúng con và dạy dỗ từ lúc ấu thơ cho đến tuổi trưởng thành , chưa xong niềm mơ ước của Mẹ. Mẹ chưa từng hưởng một ngày yên vui.

Mẹ thường hay dạy chúng con rằng , hạnh phúc của Mẹ là được thấy các con của Mẹ trưởng thành nên người và hạnh phúc , con chỉ biết rằng trong giây phút đó nước mắt hòa trong tiếng nấc nghẹn ngào của con , con đã kêu lên hai tiếng "Mẹ ơi"

Con còn nhớ ngày đó , con còn bé quá , lúc đó chỉ Có mỗi mình Mẹ khi con đi học về , ngoài trời mưa tầm tã lạnh quá con vội chạy xông vào người Mẹ , con thấy như có hơi ấm từ nơi Mẹ truyền sang , khi con đau bệnh con rất sợ uống thuốc , Mẹ hiền lành bảo :
- Uống thuốc đi con , thuốc đắng đả tật.
Khi còn lười ăn Mẹ ôn tồn bảo :
- Này ! ăn cho mau lớn , học cho giỏi , cho ngoan , cho nên người.

Cách đây nhiều năm , Mẹ con ta sang định cư trên nước Mỹ xa lạ này , đất nước và con người không cùng chung tiếng nói giống ta , Mẹ cùng các con bắt đầu lại cuộc sống mới trong những ngày đầy hoang mang lo âu và sợ hãi..

Có những đêm con ngồi trong phòng học , có tiếng đóng cửa xe con nhìn ra bóng Mẹ đang đi trong tuyết , tuyết rơi rơi phủ xuống tóc Mẹ , phủ xuống người của Mẹ. Mẹ bước vào nhà có phảng phất mùi dầu mỡ của nhà hàng - Ôi ! Mẹ cả đời tần tảo vì các con , con hỏi Mẹ :
- Mẹ ơi ! sao Mẹ về trễ quá vậy ?
Mẹ bảo :
- Tuyết đêm nay rơi nhiều quá ! Mẹ không dám lái xe nhanh , thôi con vào ngủ cho sớm ngày mai còn phải đi học đó.

Thì ra Mẹ cứ lo cho các con. Còn riêng thân Mẹ. Mẹ không bao giờ nghĩ đến. Sáng sớm Mẹ thức dậy lúc 4-5 giờ sáng , khi ra đi các con chưa thức , khuya Mẹ về thì các con đã ngủ say. Suốt bao nhiêu năm Mẹ vò võ một bóng như ....cánh Cò lặn lội bên sông.......
http://places.mongabay.com/south_america/flamingo.jpg

Qua vài năm sau đó , một buổi chiều trong một gian phòng mà con chỉ có nghe tiếng tích tắc , tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường qua từng giây từng giây...Mẹ nắm tay con thật chặt ,Mẹ bấu tay con thật chặt , Mẹ như sợ bị vuột mất con ra khỏi đời Mẹ , con thấy một dòng nước mắt lăn xuống từ đôi mắt trũng sâu của Mẹ như có điều gì muốn nói với con rằng , Mẹ nuối tiếc cái điều gì đó , và bàn tay Mẹ từ từ buông lỏng bàn tay Mẹ ra khỏi đời con nay đã bao năm.....hình ảnh của Mẹ vẫn còn vang vang nơi con...

Hình ảnh và lời nói của Mẹ , xin hảy bay xa đến một nơi nào con tính ngưỡng , như một lời cầu nguyện của con...

Nhân một ngày nghỉ , một mình con trong căn phòng đối diện với bức ảnh thờ của Mẹ , con cố gắng sống hết ý nghĩa một ngày cho tình Mẹ , những lời con viết ra đây , sẽ chuyên chở hết tâm tư đời con. Con muốn ý tưởng này của Con sẽ tan vào không gian để Mẹ nghe được , như nghe từng hơi thở trong con...

Thưa Mẹ. Đại Lễ VU LAN thường rơi vào mùa Thu , lòng con chợt như có chút gì buồn buồn khi mà những chiếc lá úa vàng ngoài kia lao đao rơi xuống.

Con biết con mất Mẹ từ bao lâu nay , bên cạnh con. Có những người còn Mẹ , còn Cha , con thấy họ hạnh phúc quá , con ước ao thèm muốn một chút gì đầm ấm trong con , một nơi nương tựa cho con khi mà mai sau này đời sống vấp phải những bất hạnh khổ đau , con biết lấy ai để xẻ chia những ngọt bùi , cay đắng...

Mùa Thu năm nay lại về , con thấy một màu mây ảm đạm , gió hiu hiu thổi làm se lạnh hồn con , khi bước chân ra khỏi nơi làm việc , gió mùa Thu đây rồi ,man mác buồn tênh , có phải Thu và Mẹ cùng một nỗi lòng , khi mà con nhớ lại ngày xưa Mẹ thường hát ru :
"Gió mùa Thu Mẹ ru con ngủ".
"Năm canh chầy thức đủ năm canh"....

Hai câu ca dao này , thực sự hôm nay , không còn Mẹ , con mới hiểu ra , gió mùa Thu mới chuyên chở hết tiếng lòng của Mẹ , mang theo nỗi lạnh lẽo , cô Đơn , quạnh vắng suốt năm canh trường , để cầu cho con giấc ngủ bình an. Con cũng đã từng trằn trọc suốt đêm , có những lúc không ngủ được , con mới cảm thấy được nỗi quạnh vắng mênh mông của màn đêm vô tận , con mới cảm thấy được lòng Mẹ bao la vô tận...

Nay ngồi đây với những tiện nghi vật chất mà con có được hôm nay , con nghĩ nó cũng đánh đổi nước mắt hòa cùng chén cơm trong Mẹ.

Có những ngày nghỉ , lòng buồn vô hạn , con lang thang đến những "Mall" , nhìn ngắm những kẻ qua , người lại , con cảm thấy cô đơn quá đỗi. Chung quanh con không người thân , chung quanh con không một đồng bào , con liên tưởng đến nỗi quạnh vắng cùng cực nỗi đơn độc của một kiếp người...
http://i935.photobucket.com/albums/ad200/DaTinhThiSi/Nguoi%20Linh%20VNCH/Monks-laos-fb.jpgMùa Lễ VU LAN này , con biết sự tích Bồ Tát Đại Hiếu Mục Kiền Liên đi tìm Mẹ. Ngài quán chiếu trong nhiều cõi và thấy được Mẹ Ngài đang thọ báo Hạnh Nguyện của Ngài , và 10 phương Hạnh Nguyện Bồ Tát đã giải thoát cho Mẹ Ngài hết tội trầm luân.
Nhiều năm nay con cũng đi tìm Mẹ , con lục tìm trong ký ức tuổi thơ của con , con chỉ thấy hình ảnh người Mẹ nhọc nhằn , lao khổ ,âm vang đâu đây như những tiếng ru con trong đêm khuya khoắt của Mẹ...

Con còn nhớ Mẹ thường kể rằng : Thời gian 1975 khi Cha con vào tù , 3 tháng sau Mẹ mới sinh con. Mẹ già đi nhiều so với tuổi đời của Mẹ. Mẹ ra đi từ sáng sớm tinh sương cho đến chiều tối , Mẹ như con chim có đôi cánh Hạc bay vào giông tố , xoãi cánh ngàn phương giữa trời đất mông lung , để tìm kiếm cho bằng được miếng mồi tha về cho con , khi về đến nhà , Mẹ mang về những thức ăn đôi khi là những củ khoai , củ sắn , đôi khi là những hạt bo bo.
Tất cả những buồn thương đã hiện lên đôi mắt đó của Mẹ , nỗi nhớ xa xăm về Cha , nỗi lo âu cho đời của các con như bóng đêm mịt mù xa thẳm. Con còn nhớ một câu trong bài hát nào đó : "Đau thương này con biết trả lại cho ai "

Con biết nước mắt của con chỉ làm giàu cho chất mặn thêm cho Biển.
Con được Mẹ sinh ra vào mùa Thu 1975 - Mẹ kể rằng :
- Ngày xưa Mẹ là một Thiếu Nữ ở quê , Mẹ như một bông hoa đồng nội , gặp Cha con trong môi trường chinh chiến , lúc đi đi , lúc về về ít khi đoàn tụ.
Chiến trường miền Nam dữ dội quá Mẹ thầm lo như nỗi lòng người chinh phụ.

Biến cố sau 1975 trước ngày sinh con ra thì Cha con đã vào tù. Cha ra đi Cha chưa thấy mặt con. Cha chưa nói gì với con một lời nào , lúc đó , Cha đã nói gì với Mẹ ? rồi thôi...Cha không trở về , Cha vĩnh viễn ở lại với núi rừng Việt Bắc. Để Mẹ ở lại đối diện với biển đời mênh mông sợ hãi tang tóc của những năm tháng cơ cực đó...

Ba mươi năm hôm nay của con , cũng là 30 năm , con vẫn hằng nghĩ rằng Cha Mẹ vẫn thường có mặt trong con , cho nên thường đêm đêm đứng nhìn về hướng sao khuya lòng con như ngọn đèn đốt lên.
Mỗi đêm mỗi đốt đèn trời.
Cầu cho Cha Mẹ sống đời với con.

Một lần con được xem "30 Năm Nhìn Lại" của Trung Tâm Asia phát hành , con không cầm được nước mắt , con đã thấy được sự hy sinh to lớn của Ông Cha , Bà Mẹ . Sự thầm lặng hy sinh đó như những giọt nước mắt của người Mẹ , giọt nước mắt của người Cha đã thấm vào lòng đất vượt qua muôn trùng ngại chướng để nuôi dưỡng cho muôn người con Việt.

Con đã thấy những đứa trẻ thơ không còn Cha , không còn Mẹ , bơ vơ như con chim non lạc loài giữa hư không. Những đứa trẻ này là những người xa lạ...
nhưng vẫn cùng một Dân Tộc , một màu da...

Con đã thấy trên Biển Đông , đồng bào mình vượt bão tố , đi tìm TỰ DO , kẻ còn người mất , tang thương , chia lìa.






Con đã thấy trong trại tỵ nạn. Con đã thấy nơi rừng sâu trong những ngục tù , có linh hồn Cha con ở đó. Con đã thấy khi Ông Cha , Bà Mẹ dắt dìu những đứa con bước vào thế giới mới , hoang mang đầy lo sợ , và con cũng thấy tình Cha nghĩa Mẹ.
Thay lời này con xin nguyện đến :Hạnh Phúc cho những ai, còn Cha , còn Mẹ.......

MÙA VU LAN 2007
(viết cho thằng con Út)
Hồng Sang

Những Giọt Nước Mắt Muộn Màng



Những Giọt Nước Mắt Muộn Màng


Cuối năm , Cuối năm vẫn là cái mốc của thời gian , thời tiết bên ngoài hạ xuống còn 11f...lạnh , lạnh đến tê tái , vậy mà phần đông "Thiên hạ" không sợ cái lạnh tàn nhẫn ở xứ này , mặc áo đôi áo ba tấp nập đi Shopping , ồn ào chọn lựa , mua sắm , để trao đổi và tặng nhau trong những ngày cuối năm. MERRY CHRISTMAS and HAPPY NEW YEAR. Coi như là một công việc trọng đại cần phải làm ở nước Mỹ xa hoa này...

Riêng tôi , có lẽ cũng thêm một số bạn bè nữa cùng lứa và cùng hoàn cảnh , cảm thấy buồn và cô đơn lắm , và cũng có một số người , họ đi theo con cháu đến Shops để mà nhìn ngó các con các cháu mua sắm , họ đang sống trong cái thế giới hồn nhiên của họ.

Nhìn những nén mặt không ưu tư , không phiền muộn của họ , không giống như những người "về chiều" như chúng tôi...

Khi mà nói đến mấy đứa cháu của tôi , chúng là người Việt Nam chính cống , nhưng được sinh ra ở Mỹ. khi gọi tôi , chúng cứ gọi : Grandma , chứ chẳng bao giờ chúng kêu bằng Bà Nội hay Bà Ngoại như tôi hằng mong muốn , và mỗi lần bắt chúng nói tiếng Việt , thì chúng "rặn" đến tội nghiệp.


Cháu nội của Trầu nè .




Tôi nhớ có một lần , thằng con trai của tôi , nó dắt con nó về thăm tôi , gặp tôi , thằng cháu nội chào :
- Hi ! Grandma !
Tôi bảo với con trai tôi :
- Dạy nó kêu Bà nội đi cho nghe thân thương.
Tội nghiệp thằng Mỹ con cố gắng.
- Chà...Bà...nụi...
Làm hai Mẹ con tôi cười đến ra nước mắt.

Đến đây làm tôi nhớ lại gia đình của chị Huy , anh ấy mất độ vài năm nay , chị ở nhà với cái nghề babysit tất cả 5 đứa cháu nội ngoại đồng lứa , chúng đều được sinh ở Mỹ , nhưng chị dạy dỗ chúng thật kéo , khách khứa đến nhà , chúng đều từng tự vòng tay thưa ông thưa bà , nghe ngọt xớt thấy mà thương , và các con chị ấy cũng thế.ngọt ngào và hiếu khách , đến nhà chị , ta tìm thấy rất ư là Việt Nam , từ những món ăn , thức uống 1 tách trà , 1 ly cà phê...thật rất "Gợi nhớ Quê Hương"...

Còn như nói về đời sống hiện tại ở xứ Mỹ này , thì ôi thôi khỏi chê vào đâu được...tuyệt vời...và...tuyệt vời...Không chổ nào chê được , không chổ nào trách được , nhà cửa , xe cộ , mọi thứ tiện nghi....đủ đầy tất cả.

Tuổi trẻ thì cứ thản nhiên đi tới , tiến lên...còn người già thì cứ phải thụt lùi lại , để sống lại cái quá khứ quá ư đau buồn...

Quá khứ bỗng hiện về và bừng lên trong tôi , nỗi cô đơn cứ gậm nhấm hồn mình như điệp khúc buồn...

40 năm trôi qua , từ khi rời ghế nhà trường , giã từ áo trắng , để nhận cái thiên chức làm vợ làm mẹ , 40 năm trôi nổi bềnh bồng ....giờ ngồi đây...còn lại gì ? Có chăng là bao nỗi ngậm ngùi...tiếc nhớ...

Những người thân yêu lần lượt qua đời , chiến tranh nghiệt ngã , đau thương ly tán , sợ hãi...không cho con người ta có thì giờ bình tâm mà khóc Cha , khóc Mẹ , khóc người thân...sự chết chóc đe dọa , sự đói khổ rình rập...Để giờ này , đến tuổi về chiều mới có thời gian để mà suy gẫm để mà buồn đau...

Ngược dòng thời gian, trở về lúc đó. Mậu Thân 1968 rồi Mùa Hè Đỏ Lửa 72.

Uất Hận Khôn Nguôi

Mậu Thân 68 Tết xa xưa.
Đau thương biết mấy nói sao vừa.
Cửa nát nhà tan người ngã gục.
Toàn Dân nước Việt khóc như mưa...

Mùa Hè Đỏ Lửa năm 72.
Dân Tộc Việt Nam vướng chông gai.
Máu đổ thây người phơi lớp lớp.
Trời hỡi ! vì đâu lắm đọa đày...

Rồi đến mùa Xuân năm 75.
Xuân đến mà sao lòng lạnh căm.
Giặc lại tràn về gieo tan tác.
Toàn Dân nước Việt khóc âm thầm...

Bỏ nhà bỏ cửa tay dắt nhau.
Chạy đi mà không biết về đâu.
Giữa đường gục ngả nằm phơi xác.
Ba mươi tháng tư , nỗi thảm sầu...

Người đi người chết giữa Biển khơi.
Người ở...xiềng gông xích lại rồi.
Mười năm tăm tối ngồi trong ngục.
Vợ trẻ - con thơ luống ngậm ngùi...

Vào năm 1972 , năm đó sử sách Việt Nam ghi thêm nào là : Mùa Hè Đỏ Lửa - Đại Lộ Kinh Hoàng -Tháng Tư Đen - Khu Bắn Sẻ - Đường Mòn Đau Thương.

Đường mòn đau thương này là do tôi đặt tên , mà cả làng tôi cũng đều công nhận . Vì ngày xưa nó mang tên là : Đường vào Hang Nai , số là ở đó có một cặp Nai thỉnh thoảng đến dòng suối đó uống nước.

Gia đình của Dì Dượng Sáu tôi (Mẹ tôi thứ Tư) thấy đất tốt kế bên dòng suối , bèn đến đó dựng chòi làm rẩy , khi nghe lộn xộn Dì Dượng tôi vội vã bồng trống nhau lên chiếc xe bò chở nhau về làng , trên đường về thì bị cán lên quả mìn , cả gia đình 6 người , 2 vợ chồng 4 đứa con , chỉ còn sống sót đứa em gái 8 tuổi nhưng em bị đứt mất 2 chân. Sau đó em được vợ chồng người Đức trong Hội Từ Thiện xin về Đức chửa trị và nhận làm con nuôi từ đó , em được ráp đôi chân giả và đi bằng cặp nạng.

Còn Dì Dượng và 3 đứa em...2 con Bò...được lấp vội vàng chôn chung một nắm mồ ngay đó , và con đường được đặt tên : Đường Mòn Đau Thương ngay từ đó.....

Hai tháng sau , nhầm ngày Thanh Minh , ở làng tôi lại bị một quả 105 ly rớt ngay giữa chợ , làm chết và bị thương khoảng 30-40 người , trong số người chết có em Minh tôi , nó chết ở tuổi 18...

Mùa Hè Đỏ Lửa 1972

Cha tôi đau nặng liệt giường.
Ì đùng tiếng súng ngoài nương vọng vào.
Dân làng hớt hãi lao xao.
Làm cho xóm nhỏ thêm màu tang thương.

Chiếc lá còn đọng cành sương.
Phải chăng nước mắt xót thương Dân lành.
Chiến tranh ơi hỡi chiến tranh.
Sao lại nở đành cướp mất em tôi.

Em tôi chết hôm tháng rồi.
Vào ngày tảo mộ cũng thời Thanh Minh.
Quả pháo thật quá vô tình.
Rơi ngay giữa chợ rung rinh đất trời.

Người sống , hồn phách chơi vơi.
Người chết , tan nát rã rời thịt xương.
Cha tôi ngã bệnh liệt giường.
Vừa oán - vừa hận , vừa thương con mình.

Chắp tay kêu tới trời xanh.
Mong ông thương xót mà nhìn xuống coi.
Quan tài được xếp hàng đôi.
Hơn 30 cái...nằm phơi trưa Hè.

Ve sầu chưa dứt tiếng ve.
Thế là họ lại lăm le tìm về.
Cha tôi ủ dột ê chề.
Giục Mẹ lìa bỏ làng quê lên thành.

Mẹ tôi nức nỡ dỗ dành.
Đi thì đi hết , không đành bỏ Cha.
Cha bảo rằng : tôi đã già.
Không muốn vướng bận Bà và con thơ.

Bà ơi ! chớ có chần chờ.
Đạn vô tình lắm không ngờ được đâu.
Mẹ tôi lã chã dòng châu.
Ra đi mà ngại "cái bầu" của Sang.

THấy đứa con gái "có mang".
Vậy mà nó phải lo toan mọi bề.
Cha - con ở lại làng quê.
Mẹ tôi dìu dắt trẻ về thành đô.

"Tử Thủ"

Các em theo Mẹ đi rồi.
Còn tôi ở lại...đành thôi "Giử Đồn".
Đêm về buông phủ làng thôn.
Tôi ngồi nghĩ lại hết hồn ai ơi !.

Mới hai mươi mấy tuổi đời.
Mà tôi phải chịu liên hồi đắng cay.
"Chiến Sĩ" "Tử Thủ" đêm dài.
Cùng Vị "Tư Lệnh" nằm ngay trên giường.

Gian phòng nghi ngút khói hương.
Của thằng "Lính Trẻ" "Tử thương" tháng rồi.
Đứa bé trong bụng loi nhoi.
Nhắc tôi nhớ lại , chiều rồi chưa cơm.

Đêm nay "Trấn Thủ Lưu Đồn".
Một già - Một trẻ....một hồn lãng du....

Vài tháng sau , Cha tôi vì phần bệnh hoạn , vì phần đau buồn cho cuộc thế , ông từ giã cõi đời trong một đêm đầy mưa gió của tháng 7 đau buồn.

Những người thân yêu lần lượt ra đi , để lại bao đau thương tiếc nhớ cho những người còn ở lại.

Trời tháng 7 mưa liên miên, mọi người đang liệm xác Ba tôi. Từng mảnh vải trắng xóa phủ quanh quan tài , Ông Ngoại đở xác Ba tôi vào quan tài cùng vài người thân tiếp sức , nhìn Ông Ngoại với đôi cánh tay già gầy guộc từ từ phủ những tấm vải trắng xóa vào thân xác Ba tôi...Đời đời tôi cách xa Ba bởi màu trắng tang tóc ấy , nắp quan tài được đậy lại , từng tiếng búa nện đinh, làm buốt xoáy lòng tôi...Những ngọn nến lung linh tỏa sáng , vài giọt nến chảy dài xuống nắp quan tài mà tôi cứ ngỡ lệ mình tuôn chảy...Ba đó , tôi đây , mà sao cách biệt đến ngàn trùng. Thôi rồi cánh chim đầu đàn đã gảy , chỉ còn mỗi mình Mẹ , thì làm sao chóng chỏi với phong ba bão tố vào những ngày còn lại....Ba đi rồi...Ba đi xa thật rồi...Ba ơi ! Ba ơi !...Tôi gọi Ba trong thảm thiết , tôi gọi Ba trong nghẹn ngào , và thiếp đi lúc nào không hay....

Buổi sáng của ngày hôm sau , cũng vẫn là một ngày u ám , khi nghe ồn ào bên ngoài tôi choàng tĩnh giấc , thì ra mọi người đang chuẩn bị đưa Ba tôi đến nơi an nghỉ cuối cùng.

Trời vẫn cứ mưa...mọi người bảo nhau :
- Nếu như mưa ướt quan tài, sau này các con các cháu mần ăn không khá.
Riêng tôi , tôi không nghĩ thế ,tôi cứ nghĩ là Ba tôi ra đi đột ngột quá...sớm quá...bỏ Mẹ con tôi bơ vơ giữa dòng đời xuôi ngược , nên động đến lòng Trời...

Những nắm đất vàng thả rơi xuống huyệt , từng nắm từng nắm , mọi người cúi đầu từ biệt Ba tôi , ai ai cũng nước mắt đầm đìa , lấp mộ xong ai về nhà nấy , vì hai ngày lo ma chay cho Ba tôi , ai ai cũng mệt đừ.

Căn nhà của tôi càng trống vắng thêm...thế rồi những ngày dài buồn tẻ cứ kéo dài với gia đình chúng tôi.

Mẹ tôi không còn hăng hái với công việc như xưa...ít la rầy chúng tôi. Mẹ thường ngồi một mình trầm tư , trên gương mặt Mẹ thêm vài nếp nhăn. Mặc dù Mẹ còn rất trẻ...Có lẽ Mẹ quá lo âu cho cái gánh quá nặng mà Ba tôi để lại...

Bao nhiêu người thân yêu nằm xuống......buồn....thật....buồn......

Người ta thường bảo "Thời gian là liều thuốc quý" làm xóa dịu được những cơn đau .

Đến năm 1973 khi nghe Hiệp Định ngừng bắn , tưởng là sẽ được sống yên lành ,được bảo vệ sinh tồn , và phải cúi đầu dấn bước trên những bước đường còn lại , thật ra đâu ai biết trước được ngày mai...những ngày sắp tới , trong tương lai , trong sáng hay đen tối, bi thương hay huy hoàng....

Rồi đùng một cái đến tháng Tư 75....Một vết khắc muôn đời để lại trong lòng muôn muôn triệu triệu người Dân miền Nam Việt Nam . Không bao giờ quên. THÁNG TƯ ĐEN....Tháng Tư kinh hoàng ,lại phải chạy loạn , lại phải chết chóc , cửa mất , nhà tan , tù tội , đói khổ , viễn ảnh tương lai tối đen bao phủ ngút ngàn...

Chiến tranh ơi ! mi hiểu ?
Đã bao nhiêu năm rồi ?
Ta lớn lên mi biết ?
Giữa súng đạn tơi bời.
Khóc than - oán hờn - khiếp !
Máu chảy thành sông thôi.
Bao đầu xanh vô tội.
Quấn khăn sô bồi hồi.
Mắt tròn xoe ngơ ngác.
Khăn sô....rồi...khăn sô...

Con người đầy hoang mang lo sợ ,cây buồn thôi nở hoa , cây buồn thôi kết trái...những lá Trầu èo uột không thèm xanh tươi cho lá như xưa mặc dù tôi và Mẹ cố công gánh nước tưới mỗi ngày...

Chỉ có 1 năm thôi , mà người và cây cối đều xác xơ xơ xác...Những đồ đạc trong nhà không cánh mà bay hết ra ...chợ Trời...cũng không sao lấp đầy mấy cái miệng của gia đình tôi. Mấy đứa con của tôi chưa quen cảnh đói khổ , cứ thay phiên nhau đau yếu.

Đêm đêm nằm thao thức ôm con mà khóc thầm...Mẹ tôi nằm gác tay trên trán thỉnh thoảng Bà lại buông tiếng thở dài trong đêm khuya thanh vắng.....

Một mái đầu bạc thì nhớ một người nằm yên muôn đời dưới đáy mồ sâu...
Còn một mái đầu xanh...thì nhớ người đi phương trời xa...không biết bao giờ trở lại...Hai Mẹ con , hai tâm sự , tâm sự nào cũng tràn đầy nước mắt....

Trong căn nhà thật lớn , trống vắng , tạo cho tôi cái cảm giác sợ hãi đến bệnh hoạn , nhà rộng và to , ba gian hai chái. Gian ở giữa thờ cúng Ông Bà Tổ Tiên , hai bên là bàn thờ của Ba tôi và em Minh nghi ngút khói nhang.

Mẹ tôi lần đến bàn thờ đốt nhang cho Ba tôi và em Minh và khấn vái :
- Ông ơi ! Ông phù hộ cho cháu đi ông !
- Minh ơi ! con sống khôn thác linh dìa phù hộ cho cháu đi con. vuốt ve cho cháu bớt nóng đi con.

Tất cả những Bà Mẹ trên đời này đều làm thế , nhất là những Bà Mẹ ở vùng thôn quê , chất phác , mỗi khi có chuyện gì quá tầm tay mình , thì phải nhờ đến kẻ khuất mày khuất mặt .

Giá như mà lúc đó chỉ cần có vài viên thuốc cảm , hay 1 chai thuốc ho , thì con tôi khỏi ngay , đàng này cái gì cũng không....ngoài cơm ra , cái gì cũng không , có bửa còn chưa đủ no nữa là...

Có một lần , đứa con trai tôi bi bệnh , Bà Mợ kế bên nhà cho được chén cơm trắng ( không có độn khoai) Chị của nó đứng ngó thèm thuồng và bảo :
- Em sướng nhé ! được ăn cơm trắng , mai mốt chị bệnh Mẹ cũng cho chị ăn cơm trắng sướng ghê.
Lời nói ngây thơ của đứa con gái 6 tuổi , đến mãi bây giờ tôi còn nhớ , thành thử ra khi được đến đất nước này , chúng muốn mua muốn sắm thứ gì tôi cũng không hề ngăn cản chúng , cứ để cho chúng được bù đắp lại ở tuổi ấu thơ mà chúng quá thiếu thốn...

Trời bên ngoài vẫn lạnh , nghe mằn mặn bờ môi , tôi lại khóc nữa rồi....
Những Giọt Nước Mắt Muộn Màng
Hồng Sang

Thứ Hai, 18 tháng 1, 2010

Chuyện Tình Buồn









Chuyện Tình Buồn

Em viết bài thơ tình buồn thứ nhất.
Yêu một người , từ độ nắng tàn Thu.
Nơi sân trường thuở ấy thời hoa bướm.
Mộng tràn đầy đan kín cả tâm tư...

Rồi quê Mẹ bừng lên cơn binh lửa.
Giã SaiGon anh về tận miền Trung.
Vượt non cao núi biếc , mây chập chùng.
Áo Lính sờn vai , giầy sô vẹt gót.

Ngót bao năm anh không về trường cũ.
Lá thư đầu gửi buổi rét chớm Đông.
Dòng thương nhớ anh ép trọn vào lòng.
Những nét chữ đã hoen màu sương cát.

Ngày bức tử ô danh dòng lịch sử.
Nghe tin anh về đất giữa lòng đêm.
Trên đỉnh cao , anh nằm đó im lìm.
Rừng Lá đổ...Chuyện tình...anh khép kín.

Mất anh rồi...núi bình yên mông quạnh.
Con đường buồn bóng lẻ bước bơ vơ.
Cây Phượng Vĩ hoa rung từng cánh vỡ.
Trăng khuyết ven trời...em thầm gọi tên anh.

Bỏ Quê Hương em tìm đường vượt Biển.
Đến Quê người...mang hành lý thương đau.
Cố bôi xóa...nhưng mà sao vẫn hiện.
Một bóng hình , thấp thoáng tuyết rơi mau...

Đời xô đẩy trôi giạt khắp bến bờ.
Con thuyền định mệnh đắm giữa sông mơ.
Dáng anh vẫn ngự trong niềm kiêu hãnh.
Còn em như...đá tảng...đứng chơ vơ...

Hồng Sang


__________________

Ta Về













TA VỀ

Ta về để nhớ ngày đi
Ta về lắng đọng xuân thì đã qua
Đường đi đường đã quá xa
Ta về...lắng đọng phong ba đời buồn...

Hồn ru nhè nhẹ hồi chuông
Ta về đứng giữa sân trường áo bay
Sầu thơ cao vút ngọn cây
Ta về...tìm chút ngất ngây muộn màng...

Dẫu còn ai đó trông sang
Dáng ngây thơ đã bàng hoàng buổi xưa
Ta về hứng với giọt mưa
Chợt nghe lạnh nhịp đong đưa tháng ngày...

Tay khô nhận chén đắng cay
Ta về nửa tĩnh nửa say nói cười
Ta về vẽ tuổi đôi mươi
Màu son phai nhạt khung trời rong rêu...

Khăn xưa đã nát đường thêu
Đèn hiu hắt bóng loang khêu ngọn tàn
Ta về mỏi gót lang thang.
Lòng ta tan nát...giữa ngàn cười vui...

Hồng Sang

Tình Chàng Ý Thiếp

Tiếng hát HỒNG SANG


Tiếng hát HỒNG SANG


TÌNH CHÀNG Ý THIẾP


Sáng tác: Y Vân
Tiếng hát: Hồng Sang


Ý từ "Chinh Phụ Ngâm" của nữ sĩ Đoàn thị Điểm. Sáng tác trong thập niên 60

Từ chàng xa... vắng
Lên đường... ruổi rong chiến chinh
Đã bao mùa xuân... càng vắng... xa thêm nhiều hơn
Thiếp bên song cửa... nhìn trăng úa
Chàng ngoài chân mây... gội mưa bay
Trời đầy phong ba... làm tê tái... biết bao giờ nguôi

Ngày ngày ra... đứng
Trước thềm... nhìn theo lối xưa
Thấy xanh ngàn dâu... mà bóng... câu nay còn đâu
Nắng nghiêng về ngàn... hoàng hôn xuống
Mịt mờ sương rơi... màn đêm buông
Xào xạc canh năm... gà lên tiếng... xuôi lệ sầu tuôn

Điệp khúc


Thương người gió lạnh... đường xa
Khuê phòng em đan áo
Thương đời bé bỏng... miền quê


Anh giữ yên biên thùy
Dẫu rằng xa cả... ngàn trùng
Cho dù ngăn cách... mấy sông
Tình chàng ý thiếp
Ai sầu... mối sầu nào hơn

Vì chàng xa... vắng
Má hồng... điểm trang với ai?
Nước dâng rồi vơi... lòng thiếp... biết bao giờ nguôi
Thẫn thờ trâm lệch... buồn thương nhớ
Lỏng vòng lưng eo... sầu tương tư
Nhạt làn môi son... hờn duyên ngỡ... những mùa xuân qua




TÌNH LỠ
Sáng tác: N/A
Trình bày: Hồng Sang

__________________





XIN CÒN GỌI TÊN NHAU


Sáng tác: Trường Sa
Trình bày: Hồng Sang




Tiếng hát bay trên hàng phố bâng khuâng
Chiều đong đưa những bước chân đau mòn
Chợt nghe mùa thu bay trên trời không
Còn ai giữa mênh mông đời mình
Nỗi đau mù lấp trên tuổi thơ...
Phố vẫn hoang vu từ lúc em đi
Rồi trong mưa gió biết ai vỗ về
Bàn tay nào đưa em trong lần vui
Bằng những tiếng chim non thì thầm
Cho ngày tháng ưu phiền em quên...
Tình trong cơn ngủ mê
Rồi phai trên hàng mi
Chợt khi mình nhớ về
Mộng thành mây bay đi
Còn gì trên đôi tay
Nên thầm hờn dỗi mình
Cho tình càng thêm say
Tiếng hát ru em còn nuối trên môi
Lời nào gian giối cũng xin qua rồi
Để lỡ ngày sau khi ta cần nhau
Còn nuôi chút êm vui ngày đầu
Cho mình mãi gọi thầm tên nhau...!

CON THUYỀN KHÔNG BẾN

Sáng tác: Đặng Thế Phong
Trình bày: Hồng Sang

Đêm nay thu sang cùng heo may
Đêm nay sương lam mờ chân mây
Thuyền ai lờ lững trôi xuôi dòng
Như nhớ thương ai chùng tơ lòng
Trông cây hơi thu cùng heo may
Vi vu qua muôn cành mơ say
Miền xa lời gió vang thông ngàn
Ai oán thương ai tàn mơ vàng
Lướt theo chiều gió
Một con thuyền, theo trăng trong
Trôi trên sông thương
nước chảy đôi dòng
Biết đâu bờ bến
Thuyền ơi thuyền trôi nơi đâu
Trên con sông thương
Nào ai biết nông sâu
Nhớ khi chiều sương
cùng ai trắc ẩn tấm lòng
Biết bao buồn thương
Thuyền mơ buồn trôi xuôi dòng
Bến mơ dù thiết tha
Thuyền ơi đừng chờ mong
Ánh trăng mờ chiếu
Một con thuyền trong đêm thâu
Trên sông bao la
Thuyền mơ bến nơi đâu.



Bạch Yến

Chủ Nhật, 17 tháng 1, 2010



Cháu nội của Trầu nè , cho Yến hun ké
một cái nè hihi



Tặng bánh Da Lợn cho Yến nà ,
bánh nóng hổi vừa thổi vừa ăn nha ...

hongsang



Bạch Yến







Hồng Sang ơi.

Làm sao quên được Bạn Tri Kỷ.
Đông qua xuân đến mình buồn lắm.
Nhớ Bạn mình vào Một Góc Phố.
Nghe tiếng hát lòng mình lại vui.
Cám ơn người Bạn quen trên mạng..
Tình Bạn Thơ nhớ mãi không quên.
Bá Nha ơi hẹn lại một ngày.
Nha Kỳ cùng tấu khúc nhạc xưa.

Từ 24/12 đến nay tay mình bị thương vì tai nạn xe nên mình chỉ đọc,chứ gỏ bàn phím hổng được nhanh nên mình lười.
Nhớ HS lắm, chỉ biết theo dõi qua trang blog của HS mình cũng yên tâm.
Cơn bão tuyết đã hết chưa?Theo dõi tin tức nước ngoài mình thấy rầu quá,gì đâu mà đủ thiên tai............
Xuân gần đến rồi đừng giống mình mà bùn bùn hoài,vui lên để còn tinh thần chuẩn bị những món ăn ngon 3 ngày Tết cho mấy đứa nhỏ nữa chứ.Mấy ngày đó HS nhớ cho mình ăn ké với...hihihi.....
Chời...lại còn biết ca vọng cổ nữa chứ,ai biểu cái gì cũng biết nên khổ đó (biết nhiều khổ nhiều mờ).
Vài hàng gởi Người Bạn Lớn yêu quí.
Chúc Bạn Lớn dồi dào sức khoẻ,bình an và luôn vui nhé.