Giọt Buồn Không Tên

chân qua vạn nẻo đường
Thị thành hoang vắng phố phường quạnh hiu
Hồng trần bám nhạt bờ rêu
Sang
ngang gặp gió xoay chiều đớn đau
Còn xa lià chốn chôn nhau
Mãi chưa dứt khoát niềm đau nỗi buồn
Giọt lệ khóc kiếp tha hương
Buồn nghe cuồn cuộn trong hồn sóng xao
Không gian u uất một màu
Tên ai thầm gọi nghe đau đớn lòng ...

HồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngS

PhotobucketPhotobucket

Visitor Map

Thứ Hai, 28 tháng 9, 2009

MẸ00014- Mẹ Ơi...

Thời gian được ở gần Mẹ...ôi ...ngắn quá...ít quá...Cũng 1 chiều của tháng 7. Mẹ tôi rưng rưng đưa tay từ giã chúng tôi nơi Phi Trường Tân Sơn Nhất của năm nào...Hình ảnh người Mẹ già nua 70 tuổi đưa tay lau lệ...khóc xa con...hình ảnh của Mẹ ngàn đời con vẫn giữ mãi trong tim Mẹ ơi ! Mẹ ơi !...
Một người Mẹ 70 tuổi , mà sống hơn 30 năm đời góa bụa...nuôi 8 đứa con mình và 2 đứa con chồng ...một Bà Mẹ tuyệt vời của tôi...
Những năm tôi còn ở quê nhà...cuối tuần Mẹ thường ra đầu làng đứng chờ tôi trong những buổi chiều tàn . Với vóc dáng thân thương , mái tóc bạc phơ lùa trong gió chiều , đưa tay che mắt và nheo nheo nhìn về phía trời xa chờ tôi....xe tôi vừa dừng lại Mẹ hân hoan mừng rỡ lẫn chút lo lắng hỏi :
- Sao hôm nay con dề trễ quá dị ? Mẹ cứ sợ con bị hư xe dọc đường , đói bụng chưa ? lúc chiều mấy em con đi ruộng có bắt được mấy con cá Tràu , chúng nướng trui ...thui con dìa lẹ lẹ ăn cơm kẽo đói...
Ôi !...nhớ quá những bửa cơm đạm bạc đầy tình thương đó nhớ quá đi thôi...
"Mẹ ơi ! nhớ quá làm sao được"
"Con khóc thâu canh cả cuộc đời"
Vào cuối năm 2000...trong một đêm tuyết đổ nhiều...khoảng 3 giờ sáng , em gái tôi từ Việt Nam gọi sang báo rằng Mẹ tôi đã ....ra đi....thật bất ngờ....Mẹ ra đi thật nhẹ nhàng....
Góc cây Dầu nơi đầu làng từ nay vắng bóng Mẹ ngồi chờ đợi đứa con gái về những buổi chiều...
Rồi một hôm lữ khách về
Dừng chân đứng lại chốn quê nghẹn ngào
Mẹ đà khuất bóng ngàn dâu
Biết ai lau hộ dòng châu tuôn dòng...
Đau như cắt , nát cõi lòng
Nỗi đau mất Mẹ thật không lời nào
Từ nay cho đến ngàn sau
Trên phần mộ Mẹ hoa cau rụng đầy...
Xứ người tuyết trắng bay bay
Nhớ ngày giỗ Mẹ vào ngày cuối năm
Nén nhang con khấn lâm râm
Gục đầu con khóc âm thầm Mẹ ơi !...

Hồng Sang

MẸ TÔI

Mẹ đã già con sắp già
Tóc mẹ bạc trắng con pha sương rồi
Mẹ con ôn chuyện xa xôi
Xoa đầu vuốt tóc như hồi còn thơ
Cuộc đời là một giấc mơ
Thời gian tàn phá có chờ ai đâu
Da mồi má hóp mắt sâu
Một đời cơ cực dãi dầu nắng mưa
Tảo tần đi sớm về trưa
Nuôi đàn con dại còn chưa nên người
Mất chồng độ tuổi ba mươi
Nhiều người đưa đón mẹ cười nhìn con
Một lòng một dạ sắc son
Đợi chờ khôn lớn cho con vào đời
Nào ngờ binh lửa khắp nơi
Chiến tranh cướp mất nữa đời của con
Xót xa lòng mẹ héo hon
Nhìn con bất hạnh mẹ còn đau hơn
Nhà tranh dột nát trống trơn
Mẹ ngồi hứng chịu từng cơn mưa vế
Thương mẹ lòng dạ tái tê
Làm con bất hiếu nặng nề mẹ ơi...

-Nhân Sơn-

Hôm nay cũng đến Vu Lan
Cành hoa màu trắng lần tay Tím cài
Hồng trắng cài ngực Hồng Sang
Đang xen hồng trắng ..miên mang giọt sầu
Xa rồi ...Mẹ đã qua cầu ...
Vu lan đã đến ..còn đâu hiếu từ ..
Lòng thành chia sẽ bạn hiền ...
Hợp tan ,sinh tử ...ưu phiền thế đây ...


Chân Trời Tím .


Xin chia buồn với HS ...đời người sinh tử đều phải qua ...
Cài lên ngực áo HS một cành hồng trắng ..để tưởng nhớ về Mẹ nhé ...

Gió cũng xin gửi góp một bài thơ nhỏ viết về mẹ tham gia cùng với các anh chị trong toipc này!

MẸ TÔI

Sinh ra chẳng phải nhà giàu
Cút côi từ thủa mái đầu còn xanh
Tuổi thơ mẹ quá nhọc nhằn
Khi vừa thiếu nữ... đã rành à... ơi...!

À... ơi... tiếng mẹ bên nôi
Bao năm con lớn lên rồi còn nghe
Tháng ngày theo những tiếng ve
Con thêm lớn, mẹ thêm phần tuổi cao

Tóc mây tuyết điểm như sao
Bờ mi sương đọng nhuốm vào trắng thêm
Vẫn nguyên một tiếng cười hiền
Mà theo năm tháng ưu phiền ẩn sâu.

Con vui chúng bạn những đâu
Làm ăn thua, được... nào đâu biết gì!
Mẹ trông từng bước con đi
Buồn vui theo cả những gì bên con...

Mẹ ơi!
Hôm nay vừa chẵn năm tròn
Con rời đại học gót mòn mười năm
Danh chưa tới, lợi chẳng còn
Lộc tài như thể chán dòm tới con

Mẹ cười xoa mái đầu con
"Ngheo lâu, giàu chóng. Trí còn đừng lo!"
Đừng lo mà mẹ vẫn lo
Hằn thêm nếp gấp... Lỗi này tại con.

Mẹ ơi!
Cả đời sống trọn vì con
Mẹ mong giữ mãi bên con tiếng cười
Dù bao gian khó trên đời
Con luôn mãi giữ tiếng cười mẹ mong!


Ngọn Gió Đêm 17/8/2008

Nhân ghé topic MẸ...chủ đề gợi nhớ. Hồng Sang cho phép Hoàng Thị gửi vào đây một bài thơ viết về -Mẹ _bài MẸ DỪA !Trích trong Những giây Phút Chạnh Lòng _


MẸ DỪA

Sáng nay con trở về nhà .
Con đường lối xóm trải ra bao tình !
Dừng chân trước cổng...lặng thinh !
Căn nhà với cả bóng hình MẸ yêu !

Cây dừa cao tuổi lêu nghêu !
Vết bom ngày ấy vẫn nhăn nheo còn !
Dừa trồng con thuở lên năm !
Giờ con tóc bạc, MẸ xa xăm rồi !
Trên cao, tàn toả che trời .
Trái quằn vây bám thân đời già nua !
Đời con, đời Mẹ,đời Dừa...
Chiến tranh xuyên suốt....nên chưa được nhàn !
MẸ DỪA tàn bọc trái non !
Quằn vai MẸ gánh đời con tới già !

Sáng nay con trở lại nhà .
Trông DỪA nhớ quá MẸ già ngày xưa
Cũng tần tảo với nắng mưa !
Thương con chẳng khác MẸ DỪA thương con !
MẸ DỪA thân lão vẫn còn .
Mà hình dáng MẸ đầu non khuất rồi !
BƠ vơ...CON tận góc trời !

Hoàng Thị

HỒNG SANG ỚI! Ichnguyen thật vô tình.Hôm nay mới thấy trang thơ MẸ.IN thấy mình có lỗi với HS.xin Hồng Sang Thông cảm.Mình thành tâm cầu nguyện cho mẹ của HS sớm được siêu thóat.Cho mình tặng HS bài


NHỚ MẸ


Nhớ từ thuở con lên đường tiễn Mẹ

Về quê nghèo khi Mẹ phải lìa xa.
Vì chiến tranh đã dày xéo quê ta.
Mà con ,Mẹ đành ra đi viễn xứ
Ngồi im lặng để hướng về quá khứ.

Con mẹ hìền người lữ thứ trong đêm.
Đã bao lần để lạnh thấm vào tim.
Mà chỉ biết nhìn đêm bằng tiếng nấc.
Trên nẻo đường vẫn còn bao hành khấc.
Thì quê mình vẫn chồng chất thương đau.
Miệng nhủ thầm ngày tháng hảy qua mau.
cho con mẹ gặp nhau ngày trở lại.
Tấm thân trai chí tan bồng hồ hải.
Bao năm rồi vẫn dầu giải nắng sương
Nhận niềm đau hình ảnh ở quê hương.
Rồi đi mãi trên nẻo đường vô định
Nguyện cầu cho quê hương mình yên tịnh.
Mà hồi chuông cảnh tĩnh vẫn còn xa
thì mong gì trở lại với quê cha.

Nên lữ khách còn xa quê mãi mãi.,.

IN

Mẹ
Mẹ là những con thuyền đang lướt sóng
chở con đi muôn vạn dặm trùng dương
là hiện thân của chính mẹ Nữ Vương
là ánh sáng soi đường con đi tới
Không có mẹ như mùa đông chới với
như mùa hè đất xới để cằn khô
mẹ là tình vĩnh cữu tới hư vô
mẹ dẩu mất nhưng cơ đồ còn đó
mẹ như mây lững lờ trong cơn gió
mang mùi hương đây đó bốn phương trời
là con tàu chở con đến trùng khơi
là mây trắng tuyệt vời khi gió chuyển
khi có mẹ đời con còn vinh hiển
là mùa xuân khi én biển bay về
là thanh bình trên vạn nẻo trời quê
là sum họp khi xuân về tết đến


Nguyễn Tấn Ích

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét