Giọt Buồn Không Tên

chân qua vạn nẻo đường
Thị thành hoang vắng phố phường quạnh hiu
Hồng trần bám nhạt bờ rêu
Sang
ngang gặp gió xoay chiều đớn đau
Còn xa lià chốn chôn nhau
Mãi chưa dứt khoát niềm đau nỗi buồn
Giọt lệ khóc kiếp tha hương
Buồn nghe cuồn cuộn trong hồn sóng xao
Không gian u uất một màu
Tên ai thầm gọi nghe đau đớn lòng ...

HồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngS

PhotobucketPhotobucket

Visitor Map

Thứ Năm, 28 tháng 10, 2010





















Xa xăm khói bụi giăng mù
Bước chân lữ thứ lãng du một thời
Đất người mỏi gót rong chơi
Hành trang nặng trĩu một đời thương đau.

Bôn ba mái tóc pha màu
Thời gian như những con tàu xa ga....
HS
Ngọt ngào nhớ tháng năm qua
Tình còn nguyên vẹn tóc đà bạc sương
Quê nhà dõi bóng… tha hương
Tình đầu gói chặt, sầu vương gom đầy!

Chiều thu nhạt nắng, mưa bay
Đợi người xa xứ …bên ray đường tàu.
HL
GA CHIỀU=
















Ga chiều buồn lắm mưa mau
Lòng người lữ khách nhuốm màu cố hương
Mưa rơi thấm ướt mặt đường
Ướt lòng cô lữ nhớ thương dặm ngàn...

Mỗi lần gió chuyễn mùa sang
Ngẫn ngơ xót dạ bàng hoàng lắm ru
Nhìn trời mưa gió vi vu
Lòng người lữ thứ càng u uẩn lòng ...
=hong sang=
Thu tàn gom lạnh nên Đông
Cố hương gom nhớ để không quên mình
Chuông chùa vọng giữa không thinh
Tàn thu còn lại chút tình chớm đông

Mưa giăng giăng cả đáy lòng
Buồn trôi trôi cả duyên nồng ngày xưa!
HL
Chiều nay trời đổ giọt thưa
Cơn mưa trút xuống như lùa tóc mai
Gió chiều thổi lá thu bay
Câu thơ rẽ sóng chèo quay giữa dòng.

Lênh đênh như thoáng phiêu bồng
Mưa chiều cứ đổ bong bong đất trời...
HS




Đau lòng chi lắm mưa ơi...!
Mà sao xối xả lệ rơi khôn cầm?
Vì người nghĩa nặng tình thâm
Hay vì nghịch cảnh mưa tầm tả tuôn?

Mưa rơi thêm nặng nỗi buồn
Chia tay hai ngả gió luồn buốt tim
HL

Tiếng thơ đọng giữa màn đêm
Cơn mưa tí tách khua thêm cuộc tình
Ngu ngơ chỉ biết lặng thinh
Mặc cho mưa khóc bên mành nĩ non...

HS


.



HS

Cảnh buồn dạ cũng héo hon
Người xưa xa xứ biết còn nhớ chăng?
Những chiều mây núi dăng dăng
Đêm thu mòn vẹt ánh trăng cuối tuần

Nhớ nhung trong dạ bần thần
Nhớ ai nhớ mãi những lần kề vai
Tối đèn nhớ cảnh sáng mai
Một mình nhớ buổi cùng ai sum vầy...!
HL

Gió chiều lay nhẹ vai gầy
Chợt nghe tiếng sáo lòng đầy ước ao
Thời gian ơi , đừng qua mau
Để ta tìm lại năm nào tuổi thơ.

Trăng đêm không sáng , nên mờ
Soi từng chiếc lá bên bờ thu rơi
Thu về nhớ quá ai ơi
Lá vàng từng cánh rã rời dưới trăng...

HS




Thứ Tư, 27 tháng 10, 2010


Không có Bài Mới







TIẾNG THƠ EM
Cho em bài thơ mùa lá chết,
Một trái tim không bến hẹn.
Thời "Một Góc Đời " em lẻ loi
Ngày tháng qua cố lãng quên



"Thơ em anh phổ ra thành nhạc"
Hát tặng cho" mình" vui chút thôi
Nếu mà em biết đừng oán trách
Một gã ngu ngơ giữa chợ đời
Nơi đây anh hát trong niềm nhớ
Đưa tiếng thơ em xuống vũng đời
Nghe lá ngoài song chừng như vỡ
Lay bóng hàn phong chuyển tiếp lời…
Mỗi lần tơ chùng trên phím lạnh
Anh nén cung đàn thảnh thót reo
Từng nốt nhạc sầu dâng nức nở
Năm ngón tay trần nhẹ lướt theo
Khúc nhạc u hoài buông tiếng nấc
Có người đứng nếp cửa không song
Gởi hồn xe mộng sau màn lệ
Thương quá nghe sao chạnh cõi lòng
Anh hát bài thơ phổ nhạc buồn
Biết rằng chỉ làm khổ nhau hơn
Trời ơi! Anh đã yêu người ấy
Từ buổi thu sang lá nhuộm đường.
Anh nhấn dây đàn trên phím cũ
Lệ lòng tuôn chảy lạnh đường tơ
Mắt nhìn vời vợi mây Thu trắng
Bay cuối trời kia… bay bơ vơ
Anh phổ thơ em giữa biển đời
Giữa mùa hoa vỡ lá thu rơi
Mùa con bướm chết trên nhành liễu
Chiếc lá thu phai cuối mảng trời ...

Thu phân 2010
Đỗ Vĩnh Khanh

TRONG MẮT EM
Mắt em là một vì tinh tú
Soi xuống giang hà soi phố
đêm
Đẩy bóng thềm mây bay hoang lạc
Cho ta ánh lửa thắp buồng tim
Có gì trong mắt em mà nhớ
Có phải hồ gươm sóng hẹn hò
Nơi
đó ngày lên trăng sao vỡ
Choáng ngợp hồn ta đến dại khờ
Từ trong đáy mắt em vô lượng
Long lanh đài các sóng xây thành
Ru giấc
điệp ngàn qua lối mộng
Lung linh hoa nắng chọc trời xanh
Từ
đáy mắt em là khe núi
Phiến đá ngủ mềm đợi hóa thân
Là con bướm lượn vườn hoa thắm
Nhả sợi tơ sa lụa trắng ngần
Em ơi buông hết thời hoa mộng!
Thả nổi theo dòng nước cuốn trôi
Có phải bóng kia tan rồi hợp
Mong manh hư ảo giữa sông
đời.

Chớm Đông 2010
Đỗ Vĩnh Khanh