Hớp xong một ngụm trà nóng , Thầy Nhứt mở lời :
- Thím à ! Tôi có nghe Trúc nó nói là Chú nhà đi học tập , còn Thím một mình phải lo bương chải kiếm sống , cảnh nhà Thím đơn chiếc quá , Trúc học rất kém , hơn nữa cháu bị đớt đát , nên tôi muốn giúp Trúc cùng với thêm vài ba cháu quá kém , xin phép Thím cho tôi mượn đở nhà này , tối tối đến kèm thêm cho các cháu...
Cô Giáo Điệp hoan hô cả 2 tay , và Điệp còn hứa sẽ cho mượn cây đèn dầu ABC nữa.
Tôi cảm động đến nghẹn lời , và cảm ơn rối rít , dữ ác hông á , mấy năm nay ngoài tình gia đình ra , hôm nay mới thấy một Vị Thầy Giáo hiền từ nghe mà ấm áp tình người ,
Thầy từ tồn bảo :
- Thím đừng ngại , tôi cũng có người em trai Sĩ Quan , và Chú ấy cũng bị đi tù , hoàn cảnh vợ con Chú ấy không thua gì Thím , nên tôi xem Thím cũng như Thím ấy thôi...
Trong những buổi tối dạy học , tối nào Điệp cũng bưng tới biếu Thầy Nhứt ly chè đậu đen , nó nói đùa theo tiếng mới gọi là "Bồi Dưỡng"
Nếu như so với tôi lúc đó , Điệp khá và "Dễ thở" hơn tôi nhiều , Ông Ngoại nó có quán cà phê ngay chợ , và khi ông Ngoại mất để lại cho Mẹ nó , còn nó thì đi dạy học nhà có 2 người nên không đến nổi đói khổ như tôi...
Nhưng quái ác....Thầy dạy mới được có 2 tuần thì dư luận dèm pha dữ quá , nào là : "Thầy Nhứt muốn cô Sang" "Thương mẹ phải ráng dạy con"...hay là "Lấy cớ dạy thêm cho con để được nhìn mẹ"....
Buổi tối cuối cùng dạy học đó , Thầy thật buồn và nói câu từ giã thật cảm động :
- Thím à ! thấy hoàn cảnh của Thím đáng thương quá , thật tình tôi muốn giúp , nhưng thiên hạ ác mồm ác miệng quá...
- Thím à ! Tôi có nghe Trúc nó nói là Chú nhà đi học tập , còn Thím một mình phải lo bương chải kiếm sống , cảnh nhà Thím đơn chiếc quá , Trúc học rất kém , hơn nữa cháu bị đớt đát , nên tôi muốn giúp Trúc cùng với thêm vài ba cháu quá kém , xin phép Thím cho tôi mượn đở nhà này , tối tối đến kèm thêm cho các cháu...
Cô Giáo Điệp hoan hô cả 2 tay , và Điệp còn hứa sẽ cho mượn cây đèn dầu ABC nữa.
Tôi cảm động đến nghẹn lời , và cảm ơn rối rít , dữ ác hông á , mấy năm nay ngoài tình gia đình ra , hôm nay mới thấy một Vị Thầy Giáo hiền từ nghe mà ấm áp tình người ,
Thầy từ tồn bảo :
- Thím đừng ngại , tôi cũng có người em trai Sĩ Quan , và Chú ấy cũng bị đi tù , hoàn cảnh vợ con Chú ấy không thua gì Thím , nên tôi xem Thím cũng như Thím ấy thôi...
Trong những buổi tối dạy học , tối nào Điệp cũng bưng tới biếu Thầy Nhứt ly chè đậu đen , nó nói đùa theo tiếng mới gọi là "Bồi Dưỡng"
Nếu như so với tôi lúc đó , Điệp khá và "Dễ thở" hơn tôi nhiều , Ông Ngoại nó có quán cà phê ngay chợ , và khi ông Ngoại mất để lại cho Mẹ nó , còn nó thì đi dạy học nhà có 2 người nên không đến nổi đói khổ như tôi...
Nhưng quái ác....Thầy dạy mới được có 2 tuần thì dư luận dèm pha dữ quá , nào là : "Thầy Nhứt muốn cô Sang" "Thương mẹ phải ráng dạy con"...hay là "Lấy cớ dạy thêm cho con để được nhìn mẹ"....
Buổi tối cuối cùng dạy học đó , Thầy thật buồn và nói câu từ giã thật cảm động :
- Thím à ! thấy hoàn cảnh của Thím đáng thương quá , thật tình tôi muốn giúp , nhưng thiên hạ ác mồm ác miệng quá...
Dòng đời cứ lặng lẽ trôi....nghe đâu Thầy Nhứt đổi đi nơi khác , và được thế Thầy Lê đến dạy , một hôm đi học về Thanh Trúc thưa :
- Mẹ ơi ! con nghe nhiều người bảo nhau là Thầy Nhứt bị ho Lao nặng lắm và thổ huyết nữa...
Vừa nghe xong tôi rất đổi bàng hoàng , vội bụm miệng con lại và bảo :
- Con không được nói như vậy , phải nói là bệnh phổi nặng nha...nghe nó thanh một chút...
Con bé ráng cải thêm :
- Thiệt mà Mẹ ! Cô Thực má thằng Nguyên nói Cổ cũng muốn đi thăm nữa mờ...
Tôi vội vàng tìm Điệp để hỏi thăm , và Điệp cho biết là có một số Thầy Cô giáo , Phụ Huynh học sinh "bao" một chiếc xe Lam đi thăm Thầy Nhứt vào cuối tuần...
Một cái Xã nhỏ....khi nghe hung tin , cả xóm lao xao , kẻ có quà sẳn ở nhà...người đi "nài" chòm xóm...một cặp Bưởi , một trái Thơm , chục Trứng Gà , gói Chuối Khô , một xị Mật Ong...v..v...
Thật là ấm áp tình người , hừng đông thì họ tụ tập ngay đầu chợ ,tất cả có 8 người : Thầy Lê , Cô Điệp , Thầy Lự ,Cô Lấm , Dì Ba Nhự ,Mợ Tám Ngôn , Văn & Tôi...
- Mẹ ơi ! con nghe nhiều người bảo nhau là Thầy Nhứt bị ho Lao nặng lắm và thổ huyết nữa...
Vừa nghe xong tôi rất đổi bàng hoàng , vội bụm miệng con lại và bảo :
- Con không được nói như vậy , phải nói là bệnh phổi nặng nha...nghe nó thanh một chút...
Con bé ráng cải thêm :
- Thiệt mà Mẹ ! Cô Thực má thằng Nguyên nói Cổ cũng muốn đi thăm nữa mờ...
Tôi vội vàng tìm Điệp để hỏi thăm , và Điệp cho biết là có một số Thầy Cô giáo , Phụ Huynh học sinh "bao" một chiếc xe Lam đi thăm Thầy Nhứt vào cuối tuần...
Một cái Xã nhỏ....khi nghe hung tin , cả xóm lao xao , kẻ có quà sẳn ở nhà...người đi "nài" chòm xóm...một cặp Bưởi , một trái Thơm , chục Trứng Gà , gói Chuối Khô , một xị Mật Ong...v..v...
Thật là ấm áp tình người , hừng đông thì họ tụ tập ngay đầu chợ ,tất cả có 8 người : Thầy Lê , Cô Điệp , Thầy Lự ,Cô Lấm , Dì Ba Nhự ,Mợ Tám Ngôn , Văn & Tôi...
Chiếc xe lam ì ạch đến Bệnh Viện Hồng Bàng thì đã 10 h sáng , trước cổng Bệnh Viện , kẻ ra người vô , Thầy Lê bước đến cổng trạm để hỏi cách thức vào thăm , được họ cho biết trường hợp của Thầy Nhứt nằm ở khu cách ly (truyền nhiểm) ngay cả thân nhân cũng không được ở lại chăm sóc , nghe được những lời đó chúng tôi buồn lắm , còn đang xớ rớ thì có một người phụ nữ trạc tuổi tôi ,xách một cái cà mèn trên tay , tay kia ôm cái bình thủy , thấy chị ta tiến về khu đó , tôi vội bước theo hỏi vói :
- Chị ...chị...sao...sao..nghe nói đó là khu nhiểm , hổng ai được dô , mờ chị được dô dị ?
Chị ngó tôi từ đầu đến chân , rồi ngó những người đi cùng tôi và chị hỏi :
- Có lẽ các anh các chị ở xa đến thăm bệnh nhân nằm điều trị tại đây ? mà chưa gặp ?
Tôi mau miệng đáp :
- Dà...dà...có một ông Thầy giáo lúc trước có dạy học dưới quê tui , nghe tin Thẩy bịnh , tụi tui rủ nhau đến thăm , còn chị chị đi nuôi ai dị ?
Chị trầm tư một lát...
-Hổng lẽ...hổng lẽ...có phải mấy chị đi thăm Thầy Nhứt ?
Nghe đến đây chúng tôi xúm lại vây quanh chị ấy , chị ấy nói với vọng buồn buồn.
- Ảnh là anh chồng của tôi , Ảnh không có gia đình , khi Ảnh ngả bệnh thì thật là khổ , chồng tôi đi Học Tập Cải Tạo từ mấy năm nay , cảnh nhà thiếu trước hụt sau , thấy Ảnh có một mình không ai chăm sóc , mà hơn nữa bệnh của Ảnh đến thời kỳ cuối , hơn nữa đang nằm ở khu nhiểm , tôi chỉ đem thức ăn đến rồi về , ở nhà tôi còn 2 đứa con , ở mãi dưới Biên Hòa các chị ạ...
Hèn gì lúc trước đến nhà tôi , tôi có nghe Thầy Nhứt nói đến người em Dâu.
Chúng tôi , kẻ Cam , người Bưởi , Chuối Khô , Mật Ong...gom lại để vào một túi đệm trao cho chị và Dì Ba Nhự đại diện nói :
- Thầy Nhứt đến dạy học ở làng chúng tôi , Thẩy hiền hậu và ít nói , dạy học rất tận tụy ai ai cả làng đều thương mến , nghe tin Thẩy bị bệnh tụi tui buồn lắm , rủ nhau đi thăm Thầy , mà dô hổng đặng , vậy nhờ Cô chuyễn lời đến Thẩy chúc Thẩy mau mau hết bệnh , chúng tui cầu nguyện Phật Trời che chở cho Thẩy , ngừ hiền sẽ gặp lành mà...
- Chị ...chị...sao...sao..nghe nói đó là khu nhiểm , hổng ai được dô , mờ chị được dô dị ?
Chị ngó tôi từ đầu đến chân , rồi ngó những người đi cùng tôi và chị hỏi :
- Có lẽ các anh các chị ở xa đến thăm bệnh nhân nằm điều trị tại đây ? mà chưa gặp ?
Tôi mau miệng đáp :
- Dà...dà...có một ông Thầy giáo lúc trước có dạy học dưới quê tui , nghe tin Thẩy bịnh , tụi tui rủ nhau đến thăm , còn chị chị đi nuôi ai dị ?
Chị trầm tư một lát...
-Hổng lẽ...hổng lẽ...có phải mấy chị đi thăm Thầy Nhứt ?
Nghe đến đây chúng tôi xúm lại vây quanh chị ấy , chị ấy nói với vọng buồn buồn.
- Ảnh là anh chồng của tôi , Ảnh không có gia đình , khi Ảnh ngả bệnh thì thật là khổ , chồng tôi đi Học Tập Cải Tạo từ mấy năm nay , cảnh nhà thiếu trước hụt sau , thấy Ảnh có một mình không ai chăm sóc , mà hơn nữa bệnh của Ảnh đến thời kỳ cuối , hơn nữa đang nằm ở khu nhiểm , tôi chỉ đem thức ăn đến rồi về , ở nhà tôi còn 2 đứa con , ở mãi dưới Biên Hòa các chị ạ...
Hèn gì lúc trước đến nhà tôi , tôi có nghe Thầy Nhứt nói đến người em Dâu.
Chúng tôi , kẻ Cam , người Bưởi , Chuối Khô , Mật Ong...gom lại để vào một túi đệm trao cho chị và Dì Ba Nhự đại diện nói :
- Thầy Nhứt đến dạy học ở làng chúng tôi , Thẩy hiền hậu và ít nói , dạy học rất tận tụy ai ai cả làng đều thương mến , nghe tin Thẩy bị bệnh tụi tui buồn lắm , rủ nhau đi thăm Thầy , mà dô hổng đặng , vậy nhờ Cô chuyễn lời đến Thẩy chúc Thẩy mau mau hết bệnh , chúng tui cầu nguyện Phật Trời che chở cho Thẩy , ngừ hiền sẽ gặp lành mà...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét