Giọt Buồn Không Tên

chân qua vạn nẻo đường
Thị thành hoang vắng phố phường quạnh hiu
Hồng trần bám nhạt bờ rêu
Sang
ngang gặp gió xoay chiều đớn đau
Còn xa lià chốn chôn nhau
Mãi chưa dứt khoát niềm đau nỗi buồn
Giọt lệ khóc kiếp tha hương
Buồn nghe cuồn cuộn trong hồn sóng xao
Không gian u uất một màu
Tên ai thầm gọi nghe đau đớn lòng ...

HồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngS

PhotobucketPhotobucket

Visitor Map

Thứ Bảy, 2 tháng 1, 2010

=Lặng Thinh Nụ Buồn=

...
gió đâu thổi rát mặt chiều
xô con nước chạy giữa đìu hiu sông
lạc loài vệt nắng tàn đông
cố nâng niu chút sắc hồng phôi pha...

LAT.


Mưa trong mắt đục mù sa
Thầm nghe tiếng nất trong ta rã rời
Thân nghiêng bóng ngã ven trời
Tóc bay theo gió mang lời gọi nhau ...

HS



...
rất vui được gặp lại người xưa ở phố mới.chúc hongsang mãi hoài dồi dào hồn thơ!

...
từ em vội bước qua cầu
câu thơ suông cũng thẳm sâu chuyện buồn
cái tình đâu dễ vội buông
mặc con nước cứ lìa nguồn bỏ sông...

LAT.

Ngắm nhìn Liễu rũ dáng cong
Vai trần tóc rối chờ mong bến bờ
Chợt như trở giấc bơ vơ
Lại nghe khao khát giấc mơ tương phùng ...

HS




...
từ trong nổi nhớ em về
áo xiêm lồng lộng bộn bề xênh xang
ta ngồi xếp lại tàn hoang
nhớ mưa nắng nhớ hỗn mang một thời
nhớ bao cát lỡ sông bồi
ta còn mãi miết mấy trời duỗi rong...

nhớ mình chẳng được bao lăm
nhớ người vô lượng nhớ thăm thẳm tình...

LAT.
Tuyết rơi thấm lạnh thân mình
Cho tim buốt giá cơn thinh lặng thầm
Mãi trông về cõi xa xăm
Rớt đâu chút nhớ khôn cầm giọt châu .
Kể từ hương thoãng bay cao
Hắt hiu nỗi nhớ dạt dào niềm quên ...

Mùa Đông trời đất buồn tênh
Một người còn mãi mông mênh nỗi sầu ...

hs



...
gió mới lao xao ngoài ngõ
lạnh đã rập rình bên song
đất trời bốn mùa chuyển hóa
ta cũng tàn thu sang đông...

ngoảnh lại nhìn lui cố quận
câu thơ rớt giữa lưng chừng
thương thay một loài ngựa lạc
roi đời xối xả ngang lưng...

LAT.


Tuyết trắng rơi đầy trước ngõ
Hồn em thấm lạnh bên song
Đâu đây hình như ngưng đọng
U buồn những buổi chiều đông ...

Mỏi mắt trông về cố quận
Hồn thơ ứ đọng lưng chừng
Ru hồn vào tâm an lạc
Một đời trĩu nặng oằn lưng ...

hs





...
Một chút u buồn , chút xót xa ...


=hongsang=


...
một chút u buồn,chút xót xa...
chút gì đau đáu ở trong ta
ô hay,mãi chút tình xưa ấy
mãi chút tình xưa chẳng nhạt nhòa...

LAT.

Xin chút tình xưa chớ nhạt nhòa
Bàn tay mở cửa trái tim xa
Quá khứ cô đơn dày bóng tối
Người thắp lên đời những ngàn hoa ...

hs



Thứ Năm, 31 tháng 12, 2009

=Đất Lành Chim Đậu=

Một buổi sáng của Idaho , tuyết bay bay trắng xóa , tui ngồi trong nhà bên ly cà phe còn âm ấm , buồn quá cho nên mới gọi phone cho chị Liên và hỏi chỉ :
- Bà đang làm gì dzậy ?
- Mới vừa thức nè .
-Mèn ..."công tử" dữ há ! Bà ui ...tuyết đang rơi nà .
Hai đứa tui tỉ tê một hồi , chỉ hỏi (hổng biết là lần thứ bi nhiêu)
- Mà bà có thiệt muốn qua đây thiệt hôn dị ?
Tui vẫn còn đẩy đưa :
- Ừa ...thì để từ từ coi ...
Vài câu thăm hỏi , vài câu tạm biệt và hy vọng gặp lại nhau trên xứ ấm của bả .

Tui chìm trong vòng ưu tư ...cho đến bi giờ không hiểu tại sao tui vẫn còn lưỡng lự đi hay ở ? Không hiểu tại sao tui còn mãi lưu luyến cái xứ lạnh ngắt lạnh ngơ này , và buồn hiu buồn hắt ...Lúc xưa thì còn đổ thừa đổ thiếu cho hoàn cảnh , còn job làm, còn mấy nhỏ chưa bước vững vàng , các cháu còn nhỏ dại quá ....v...v....còn bi giờ thì chơn cẳng đứa nào đứa nấy cũng cứng ngắt và vững vàng lắm rùi . Còn các cháu thì cũng đã lớn hết rùi , cao như thổi đứa nào đứa nấy muốn cao hơn bà nữa đằng khác .

Ở đây những bà bạn cùng lứa tui , họ lần lựa bỏ cái xứ này mà đi , họ đi qua các vùng ấm , họ xuôi Nam hết rùi .

Ở nhà đã nửa năm nay , mà tui ít khi đi chợ búa , hôm qua mấy nhỏ muốn ăn đồ kho chay , tui chạy ra chợ VN mua mấy miếng tàu hủ , ra đến chợ thì gặp con dâu bà bạn , tui hỏi thăm nó :
- Má phẻ hôn con ? cho cô gởi lời thăm Má nha .
Nó tươi cười đáp:
- Dạ ...Má chồng con qua Cali ở dứ chị chồng con đã 3 tháng nay rùi cô ui .
Mèn ...thì ra là dzậy ...ai ai cũng bỏ đi ...Tui ...tui vẫn cứ tháng ngày mênh mang mênh mang ...cứ toan tính rùi lại thôi , ngừ ta không tính toán hở ra là họ đi một cái dzù ...Để tui còn ngồi lại đây ...mà đếm thời gian ...Có lần cũng con bạn nó hỏi tui :
- Ở bển (Idaho) có dzì mà bà lưu luyến dữ vậy ?
Biết trả lời sao dứ nó đây ? ở đâu quen đó thui mà ....







Thương chúc chị 5 Trầu Hồng Sang một Giáng Sinh vui tươi
Môt năm mới 2010 An Khang và mọi sự Như Nguyện
Thân thương,
-TT-
TT thương mến ...cám ơn chị ghé thăm , và cũng sẵn đây mình tâm tình chút híu nha ...thật ra khi nghe ông ADĐ & SL kể về chị , mình dzui và tiếc lắm , bởi vì ai ai trong chúng ta cũng có một niềm ao ước giống như nhau , mặc dù trong cõi ảo , nhưng không ảo chút nào , vào những trang ở các DĐ toàn là những người xa quê hương , ước mong tìm kiếm lại những kỷ niệm , những dư âm của những ngày xa xưa cũ , chúng ta , tuổi thanh xuân qua rồi , trách nhiệm và bổn phận của một người vợ , người mẹ coi như đã xong , giờ đã đến lúc về chiều , đôi lúc mình suy nghĩ rằng cũng chưa hẵn là đã xong xuôi chị TT nhỉ ! Chị có đồng ý với mình ở điểm này không ? vì chúng ta ( nói chung là những người đồng lứa) ngoài việc làm tròn bổn phận như trên , mình cũng ao ước có thêm một vài người bạn gọi là tri âm tri kỷ nữa phải không chị ?
Nơi chị ở thì sao ? có lạnh như ở Idaho này không ? ở đây thì lạnh ơi là lạnh , thời tiết năm nay khắc nghiệt hơn mọi năm ,gió cuốn mạnh từng cơn từng cơn ,hình như tuyết còn đang rơi thì lạnh ít , khi mà tuyết ngừng rơi thì lạnh đến thấu xương luôn ,đấy là do ảnh hưởng của bão tuyết từ miền Đông Bắc vừa qua .

Mấy đứa em bên VN i meo qua hỏi , câu hỏi thật ngây ngô dễ thương :
- Chị ! chị có sao hôn ? mình nghe tin tức nói rằng bên Mỹ có bão tuyết ...mình lo cho chị và các cháu quá .

Mà thật vậy , ở đây không có bão tuyết nhưng cũng không kém phần nguy hiểm , vì nhiều cơn tuyết rơi , lớp này chồng lên lớp kia , đường đóng băng , lượng muối rải đường chẳng thấm tháp vào đâu cả , lớp này rơi ,xe cán qua , lớp khác chồng lên từng lớp từng lớp giống như "bánh da lợn" vậy, xe cộ , nhứt là xe buýt là hạng chế nhiều nhất (cũng may lúc này đang lúc trường nghỉ 2 tuần) những ngày tuyết rơi nhiều thì bắt buột học sinh phải nghỉ , còn những người phải đi làm thì phải ráng thức dậy sớm hơn "tranh thủ" để ...."bò" .................

Mười năm về trước cũng có nhiều gia đình được đưa đến đây , nhưng họ không muốn "Đậu" lại nơi này , họ bảo rằng buồn quá , vắng vẽ quá , ít ngừ Việt quá ...họ lại xin đi vùng khác , hoặc họ có bạn bè đã đến trước giúp đở và rủ rê nhau , còn mấy mẹ con tui thì lúc đó chỉ có gia đình chị Liên là ngừ thân , mà ảnh chỉ đâu giúp gì được cho chúng tui , lúc vừa mới đến đây được có 9 ngày thì chỉ lên thăm chúng tui và chỉ nói là thích nơi này , ngừ dân bản xứ thật hiền hòa , cây cảnh đẹp , đường phố ít xe cộ , chỉ không khuyến khích tui qua CA và còn nói rằng :
- Khi già ...tui dìa đây ở dứ bà nha , ở đây không khí trong lành , yên ổn , bên CA ồn ào quá . Ai thở đời nay mà chí tình như chỉ không đang ở nhà của ông bà bảo trợ , chỉ từ Cali qua "nhập" dô luôn , nhà của ngừ bảo trợ cách xa Boise đến 45 phút lại xe .

Lúc mới qua Mỹ , tui cũng mơ cũng mộng dữ lắm chứ , và rất bằng lòng dứ cuộc sống mới nơi đây ...lựa chọn gì nữa ? ở xứ này sướng thấy mồ tổ ...chẳng bằng lúc còn ở bên VN hổng phải 1 trời 1 vực hay sao ? Mừ tám năm sống dứ chế độ , thiếu thốn cả trăm ngàn thứ , bi giờ được đến đây , đến cái nước quá ư là TỰ DO mà còn chọn lựa chi nữa ...

Rùi ngày tháng cứ trôi xuôi , con số "thành viên" trong gia đình cứ tăng dần tăng dần lên , nên tui cũng thấy ấm lòng với cái xứ lạnh lẽo này ...

2 năm sau lại có tiếng khóc oe oe của cháu ngoại , tiếng reo dzui của con của rễ ...rùi cũng từ đó , do công ăn chiện làm quá bon chen nên tui tạm quên đi nỗi nhớ quê nhà , nhớ Mẹ , quên đi những ngày cơ cực ở VN , quên đi những con đường xưa lối cũ ...nói chung là đã hòa nhập vào cái mới thì những cái xưa cũ lơi dần lơi dần ...



Những buổi sáng tinh sương , trên đường đi đến chổ làm , có khi những cơn mưa đêm còn long lanh giọt nước ...Trời hừng sáng lại bắt đầu cho một ngày mới , có những buổi trưa , nắng thật trong có cơn gió thổi nhẹ nhàng ,lòng có chút phơi phới , rùi lại chợt nghĩ :
- Giờ này bên kia bờ Đại Dương xa vời vợi Mẹ và các em của mình , và các ngừ thân yêu đang còn say sưa ngủ , ngước mắt lên nhìn , nhìn một cụm mây , mây trời vẫn trôi lãng đãng , thấy như rất gần , mà cũng rất xa ...xa thật xa ...Những hình ảnh xưa cũ vẫn còn nằm nguyên trong ký ức .....................................



Paris hết tuyết rồi 7 mừng húm





MERRY CHRISTMAS TRẦU


Tặng em hoa christmas lấy hên


Cám ơn Hoa của chị tặng ...

Sáng nay theo các con đến Nhà Thờ , Nhà Thờ Mỹ mà lại có cái tên rất là Việt Nam ...Nhà Thờ Bình An . Cái tên sao nghe thanh bình quá , yên ắng quá , nhưng hôm nay NT thật đông , thật nhộn nhịp , mỗi gia đình mang đến một món , tất cả những cô gái đều xinh tươi trong chiếc áo dài Việt Nam thướt tha ...Bước chân vào NT với cái không khí ấm cúng nhộn nhịp này thì mình cảm thấy trong lòng vơi đi ít nhiều phiền muộn "Tha Hương Ngộ Cố Tri" mà ...sau những cái bắt tay chào hỏi và những câu chúc lành với nhau . Ông Bà Mục Sư hân hoan thấy rỏ . Có đều lạ mắt nhất là Bà Mục Sư người Mỹ mà Bà đang mặc bộ áo dài Việt Nam , cái áo dài nền vàng nhạt điểm hoa xanh trông thật xinh được đi đôi với chiếc quần sa tanh bóng lưỡng màu xanh Yamaha trông thật đẹp . Chào hỏi , làm Lễ xong , phút cuối Vị Mục Sư vui vẽ mời :
- Xin mời các vị quá bước ra phía sau "Nhà Hàng" Bình An hân hoan kính mời quý thực khách .

Bửa ăn trưa đông vui vô cùng , mỗi món ăn đều do tay các bà nội trợ khéo léo nấu , không thiếu món chi cả . Còn như ai không giỏi nấu nướng thì mang nước uống , bánh ngọt ...v ..v ...

Nhưng cuộc vui nào cũng tàn , rồi cũng phải từ giã nhau kèm theo những cái bắt tay thật chặt , những câu chúc lành lẫn nhau , đó , đó là cuộc sống ở xứ tui là vậy ...

Ra xe , ai ai cũng nhanh nhanh vì lạnh quá , khi con gái của tui lái xe , tui ngồi phía sau cùng mấy cháu , Sandy lúc trong NT giỡn quá chắc mệt vừa lên xe là ngủ ngay cả Gia Gia cũng vậy ...

Đưa mắt nhìn ra bên ngoài , đường vắng hoe ...có chút nắng trong , có cơn gió nhẹ làm "rụng" một vài bông hoa tuyết ...những cây cối 2 bên đường bị tuyết phủ trắng toát trông đẹp mắt vô cùng , cảnh vật 2 bên đường thật là tĩnh mịch .

Ra khỏi NT chừng một khoảng thì xe cộ có hơi tấp nập , phố xá ven đường vẫn cửa đóng êm lìm , trên những nóc phố lớp tuyết phủ trắng xoá và đong đặt , khó thể diễn tả được cái cảm giác bâng khuâng ...Trên đường về ngang qua một cánh rừng , những bụi rậm , những cành cây Thông ...ôi thôi đầy tuyết , có những thân cây cao thật cao , cũng chính nơi này vào mùa Thu thì đẹp không chê được , đẹp như một bức tranh , các mùa khác tui thường đưa các cháu đến chơi nơi này , hay nhất là tiếng chim hót ...

Nghĩ ra chúng cũng hay thiệt ...khi mà đến cuối Thu , trời se se lạnh , là chúng từng đàn từng đàn rủ nhau bay đi đâu mất biệt , để trốn cái lạnh quái ác của mùa Đông xứ này ...

Có lẽ tui yêu là yêu cái không gian tĩnh mịch nơi này là thế . Mùa Đông ...buổi sáng nhìn ra sân trước nhà và nhất là những ngày cuối tuần , thì con đường bằng phẳng không thấy dấu vết của bánh xe ...với ly trà nóng trên tay ...trầm ngâm , trầm ngâm ....Mới đây mới đó mà đã 18 mùa Đông trôi qua..................................................

Thứ Ba, 29 tháng 12, 2009

=Chiều Xuân Viễn Xứ=

kut3_8888





Có một chiều xuân biệt cố hương
Chia tay dòng lệ ngấn mờ sương
Ra đi biền biệt lâu về quá
Ai hiểu giùm ta nỗi đoạn trường ...

Xuân trước Mẹ hiền ngồi trông đợi
Mắt già mòn mỏi ngóng tin con
Mãi còn mài miệt thân viễn xứ
Bao năm lầm lũi gót tha hương ...

Tuyết rơi trắng xoá ngập hồn ta
Quê nhà dịu vợi xa quá xa
Vắng rồi tiếng pháo giòn năm ấy
Với những bông hoa dưới nắng tà ...

Nắn nót tình thơ ở cuối trời
Chiều nay nhìn tuyết trắng rơi rơi
Trắng mênh mông ngập hồn thi sĩ
Thẫn thờ mắt lệ cứ tuôn rơi ...

Mười năm ...và còn bao năm nữa ?
Xin trả lời ta , kiếp lạc loài
Nhắm chút men chiều từng kỷ niệm
Mà nghe vị mặn ở đầu môi ...

Cành Đào năm trước , vẫn còn tươi ?
Và nhánh hoa Mai vẫn mĩm cười
Có còn nhung nhớ người viễn xứ
Ngậm ngùi nhìn mãi tuyết đang rơi ...

Ngập ngừng từng bước chân phiêu lãng
Hành trang mang nặng nhớ thương thôi
Một kiếp tha hương sầu ứ đọng
Đã tắt trên môi hẵn nụ cười ...

=hongsang=

=Vị Mục Sư=




"Lạy Chúa con là người ngoại Đạo"
"Nhưng tin có Chúa ngự trên cao"

----VỊ MỤC SƯ ĐÁNG MẾN ----


Ở Nhà Thờ BÌNH AN , từ lúc ban sơ...mọi người tụ về , như chim chiều về tổ ...trong buổi ban sơ đó rất là thưa thớt , rồi nhiều dần...
Ở đây tôi muốn nói Nhà Thờ BÌNH AN. Không giống như những Nhà Thờ khác , không có khuôn viên
rộng lớn...không có cây cối...vườn tược...không có trăm
hoa đua nở...không có những cây Phong già cho lá vào mùa Thu...và cũng không có chim hót líu lo trên cành.......

Nhưng có một Vị Mục Sư trẻ , mang đến trong mổi chúng ta , và tất cả những ai , trong lòng mọi người , mổi người một cành Hồng Nhung tươi thắm.....

Lúc trước tôi có nghe một vài người nói :
-Ông Mục Sư người Mỹ mà nói tiếng Việt hay lắm...
Thoạt đầu tôi cứ nghĩ , là một Vị Mục Sư già...đứng tuổi...và nghiêm nghị...nhưng mà trái lại...Vị Mục Sư này rất trẻ...rất vui vẽ với mọi người , trên môi Ông luôn luôn nở nụ cười....

Xe cộ vẫn ầm ì xuôi ngược , lướt qua vùn vụt trên đường...thế giới bon chen , tranh đua....chỉ cách 1 khoảng trống , thụt sâu vào lề đường....Đây là nơi trở về ĐẠO....Đây là nơi trở về ngơi nghỉ cho những ai sau những giờ , những ngày , những năm tháng tìm kiếm mỏi mê , vất vã nhọc nhằn , hoặc bị đọa đày, lạc
lõng...bi thương và hờn tủi....

TRong tất cả những người đến đây , có những người hằn lên những nét già nua trước tuổi , có những
người ưu tư...trầm ngâm...và cũng có những đứa trẻ thật ngây thơ trong sáng...........

Tiếng đàn vang lên nhịp nhàng. Bài Thánh Ca vừa dứt , tiếng nói Vị Mục Sư với giọng lơ lớ nghe thật dễ thương. Ông nói toàn tiếng Việt. Và nhất là vào giờ học , học Anh Ngữ , học thi Quốc Tịch.

Trên trán kia mồ hôi tuôn chảy ướt mem , trên chiếc áo sơmi trắng cũng ướt đẩm cả mồ hôi. Ông tận tâm tận lực , dạy từng người một....những người đến rồi đi....nhưng với riêng Ông lúc nào , giờ nào...vẫn là cánh cửa mở rộng......

Có một dạo ở lớp học thưa dần....võn vẹn có 5 người , con gái tôi Thanh Mai thấy ngại quá , phone về nói với tôi :
- Mẹ !....đi học lại đi....cho đông người...lớp vắng quá Ông Mục Sư rất buồn.
khiến tôi nhớ lại 4 câu thơ "Ông Lái Đò" ngày xưa....
" Tôi đã gặp một chiều trên bến nước "
" Ông Lái Đò ngồi đợi khách sang sông "
" Gió đưa thoãng bên hàng lau lã lướt "
" Ông Lái buồn đưa mắt mỏi mòn trông "

Thật đúng vậy. Ông giúp đở tất cả mọi người Dân Việt chúng tôi , hầu như tất cả mọi người.....
những lúc nhàn rổi Ông dở từng trang Kinh , mần mò giáo lý , trong tâm nguyện của Ông. Ông cố gắng giúp Đạo , giúp Đời...làm đẹp nơi này an lành nơi đây. Ông mang đến bông Hồng cho tất cả những ai...........

Có một lúc nào đó tôi ngồi tâm sự với Ông thật lâu , Ông hỏi tôi một ít về đời sống và sinh hoạt , phong tục tập quán của người Việt. Ông nghe trong yên lặng...Ông nghe trong say sưa....
Ông nói là Ông rất thích những món ăn của người Việt và rất thích những phong tục tập quán của người Việt Nam....
Tôi thủ thỉ tâm sự :
Những năm tháng đi qua. Tôi cũng có đời sống vui buồn như những người khác...Có lẽ tâm sự của người Việt tha hương chúng tôi có nhiều điểm giống nhau....Đời sống của chúng tôi đã từng bị nghiệt ngã đau thương........
Quê Hương đau thương kia nằm bên bờ Đại Dương xa diệu vợi ....Nỗi nhớ nhung ngút ngàn......
ngày xưa nơi Lầu Hoàng Lạc Ông Thôi Hiệu cũng đã mơ về Quê Hương :
" Quê Hương khuất bóng hoàng hôn "
" Trên sông khói sóng cho buồn lòng ai "

Quê Hương tôi đã bao năm đi qua , giờ còn lại những gì....có chăng...chỉ còn là dĩ vãng.....
Bao nhiêu năm lưu lạc xứ người , chúng tôi thầm cám ơn những ai đã giúp đở, cưu mang chúng tôi trên Quê Hương thứ 2 trong những lúc khó khăn và trong lúc té ngã.
" Quê Hương tôi nước mặn đồng chua"
" Làng tôi nghèo đất cày lên sỏi đá "
Hơn 50 năm từ khi tôi được sinh ra đời...tang tóc trên Quê Hương cứ tiếp diễn , hết ngoại xăm...đến nội thù...thế hệ tôi . Ông Cha , Bà Mẹ cứ mãi bồng bế dắt dìu nhau chạy loạn....chiến tranh...nước mắt...đói nghèo...đau thương...thiếu học....tất cả mọi thứ đó như là chất liệu trong đời sống người Dân.....mùi khói đạn đã loang vào hơi thở , nước mắt chan lấy chén cơm.....và tôi cũng đã nói với Ông :

Quê Hương tôi từ : SaiGon - Hà Nội - Huế - Bạc Liêu - Cà Mau - Năm Căn..v...v...tất cả cùng 1 màu da...1 màu tóc...1 tiếng nói.....tất cả những đứa trẻ thơ ra đời đều bập bẹ một ngôn ngữ....1 thứ tiếng VIỆT NAM.....

Có những đứa trẻ phải bú bằng nước cháo....lớn lên bằng miếng cơm manh áo của người hàng xóm...lớn lên trong èo uột xanh xao....học được vài chữ ...rồi lại phải quay cuồng vào hận thù...vào chiến tranh....
"Gia tài của Mẹ để lại cho con là những hận thù "
"Gia tài của Mẹ để lại cho con là Quê Hương ngàn dặm"
NHững nhớ thương dằn dặt....ngôn ngữ bây giờ thật là xa lạ

Còn một tấm lòng hướng về Chúa...thì chúng ta cảm thấy thanh thản hơn bao giờ hết...bình an hơn bao giờ hết...
sau đây tôi có bài thơ xin tặng Mục Sư :

-----TỔ CHIM VÀ MỤC SƯ -----

Vị Mục Sư thẩn thơ trên đồi vắng.
Mãi mê nhìn ánh nắng buổi chiều hôm.
Đôi chân ung dung dạo bước đường mòn.
Nắng nhợt nhạt của cuối ngày còn lại.

Dọc bên đường cạnh lùm hoa cỏ dại.
Có tổ chim bị nạn rất thảm thương.
Mục Sư dừng chân xem xét tận tường.
Chim bị nạn đau thương kêu chíp chíp.

Ồ ! may quá có thể còn cứu kịp.
Đem chim về băng bó lại vết thương.
Thời gian trôi qua bày chim lành mạnh.
Xoãi cánh bay về nơi chốn rừng xa...

Chiều hôm nay cũng một buổi chiều tà.
Vị Mục Sư ngắm bày chim bay mãi.
Ngài chợt nghĩ...đời không gì tồn tại.
Chuyện họp tan tan họp tự ngàn xưa.

Chiều hôm nay cây rụng lá lưa thưa.
Vị Mục Sư thẩn thơ trên đồi vắng.....

Boise vào Đông.

=hongsang=

Thứ Hai, 28 tháng 12, 2009

Năm Dần


Môi khô thèm nụ hôn nồng
Ngẫn ngơ giữa chốn tuyết Đông lạnh lùng ...

=hongsang=