Giọt Buồn Không Tên

chân qua vạn nẻo đường
Thị thành hoang vắng phố phường quạnh hiu
Hồng trần bám nhạt bờ rêu
Sang
ngang gặp gió xoay chiều đớn đau
Còn xa lià chốn chôn nhau
Mãi chưa dứt khoát niềm đau nỗi buồn
Giọt lệ khóc kiếp tha hương
Buồn nghe cuồn cuộn trong hồn sóng xao
Không gian u uất một màu
Tên ai thầm gọi nghe đau đớn lòng ...

HồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngS

PhotobucketPhotobucket

Visitor Map

Thứ Ba, 29 tháng 9, 2009

DĐCT0042- Dòng Đời Của Trầu

Ngày Giỗ Mẹ

Đốt nén hương trầm , khấn Mẫu Thân

Nhân ngày giỗ Mẹ cận kề Xuân
Con xa xôi quá chưa về được
Để đốt nén hương trước mộ phần ...

Phần mộ Mẹ hiện cỏ đã xanh
Quê mình thôi khói lửa điêu linh
Nhưng con đi mãi chưa về được
Thì phải đành thôi vỡ mộng lành ...

Quê Mẹ hương chiều âm áp lạ
Quê người lạnh buốt đến thịt da
Chiều nay vọng hướng về quê cũ
Gục đầu nức nỡ lệ châu sa ...

Mỗi lần hể vào cuối năm là nghẹn ngào trong nỗi nhớ ...nhớ nhà ...nhớ quê ...nhớ đàn em còn ở lại , nhớ ngày giỗ Mẹ ...nhớ đến buồn chết đi được ...nhứt là mấy tuần lễ sau cùng của cuối năm nay ...kinh tế Mỹ lao chao thấy rỏ , bạn bè , người người bị lay ốp , người có nhà hàng thì bị ế ẩm tệ hại ...và cũng có một vài người ...nằm xuống ...."anh nằm xuống sau một lần đã đến đây , đã rong chơi trong cuộc đời này "......

Rồi chừng nào mới đến phiên mình nhỉ ? tròm trèm dứ cái tuổi sáu mư rùi ...

Nếu ...

Nếu ...một mai tôi đi
Nhân thế có nghĩ gì
Có buồn thương màu mắt
Có vương sầu ai bi ...

Nếu ...một mai tôi đi
Những người còn ở lại
Và các con khờ dại
Có bồi hồi nhớ thương ...

Nếu ...một mai tôi đi
Như cánh buồm xa bến
Trôi mênh mông bềnh bồng
Đưa tôi vào hư không ...

Như con sông vắng lặng
Thiếu bóng dáng con đò
Như ga buồn năm cũ
Thiếu bóng người xa xưa ...

Bên ngoài ...tuyết vẫn rơi ...


Tuyết cứ vô tình mãi rơi rơi
Tuyết ơi ..tuyết có thấu lòng tôi
Một mình thơ thẫn bên hiên vắng
Cầm tách cà phê cứ ngậm ngùi ....

Nhớ lại mấy năm trước , vào mùa hè mấy Mẹ con tui đi Cali , trước là thăm Anh Chị Tám (bạn già đã mấy chục năm) sau là cho các con các cháu ăn uống & mua sắm những thứ mà bên IDAHO này hổng có ....

Và cũng để gặp lại những người bạn cũ , biết và quen nhau trong những chuyến thăm nuôi ...tù ...

Từ miền Tây Bắc xa xăm
Lái xe hối hã về thăm bạn bè
Cali đi giữa nắng hè
Cớ sao cảm thấy lòng se se buồn ...

Mười lăm năm , nỗi đoạn trường
Người Nam* kẻ Bắc* lòng vương vương sầu (NamCali&Tây Bắc)
Mười lăm năm , bạc mái đầu
Thanh gươm Dũng Tướng phủ màu thời gian ...

Giờ đã " Rã nghé tan đàn"
Đau buồn , uất hận , lang thang xứ người
Bấy lâu tắt hẵn nụ cười
Đơn côi , lạc lõng xứ người lầm than ...

Bây giờ gặp lại bạn vàng
Còn bao lâu nữa , đa mang nỗi sầu
Cạn ly đàm đạo đêm thâu
Mai - chia tay nhé , gạt sầu làm vui ...

Vui không tránh cảnh bùi ngùi
Người về , kẻ ở ...xa xôi dặm ngàn
Mây lang thang , người miên man
Biết còn gặp lại bạn vàng nữa không ?

Đường dài dong ruổi mênh mông
Ngậm ngùi giữa buổi trưa nồng buồn hiu ...

Bài thơ này tui làm khi ngồi chờ thằng Rễ đang đổ xăng ở đường 95 dài thăm thẳm .....
Khi mà nói đến đời sống ...thì cuộc sống bên Mỹ này không có còn cảnh lo đói và khổ , nhưng nhọc nhằn không ít , từ lúc tui đặt chân đến cái xứ sở này . Tui chỉ biết cúi đầu đi làm ...1 job ...rồi 2 jobs ...rồi 3 jobs luôn .
Sáng sớm đến Hãng Camille Backman (sản xuất lotion) chiều về ghé tiệm Laundry để ủi quần áo cho tiệm ...và rồi 2 ngày cuối tuần xin làm thêm chân dọn dẹp văn phòng lau chùi computer , đổ giấy , rác cho các nhà Bank ...Công việc tất bật ...cứ thế miệt mài ...cố gắng nuôi 2 đứa trai ăn học cho đến nơi đến chốn ...Mỗi ngày tui làm việc đến 17 tiếng . Không nệ gian nan khổ nhọc , không nệ những ngày Đông tuyết đổ , không nệ những buổi sáng tinh sương , sương mù dầy đặt , những đêm khuya trên đường về nhà trời lạnh cắt da . Đường phố vắng tanh , đường thường là đóng băng toàn đá ơi là đá đi trơn trợt nguy hiểm , và cũng có những đêm trời mưa nặng hạt vội vào cửa kiếng xe nghe thật là kinh hoàng ...
Ngồi lái xe mà hồn tui gởi tận đâu đâu . Nỗi nhớ nhà , nỗi nhớ Quê Hương da diết ...nhớ ...nhớ cả cảnh lẫn người ...nghe đâu đây tràn về trong tâm tưởng ...những câu hỏi cứ vang vang trong đầu :
- Giờ này trên Quê Hương Việt Nam tui , họ đang ồn ào náo nhiệt cho một buổi sáng bình minh ...và giờ này bên trời Tây tất cả mọi người đang vùi trong giấc điệp ...chỉ còn lại mình ta "một ngừ một ngựa" đang bơ vơ một bóng trên đường khuya vắng lặng ...bỗng nhớ lại bài hát Xóm Đêm năm nào của Nhạc sĩ Phạm Đình Chương :
-Đường dài không bóng ...xa nghe tiếng ai ru mơ màng ...Mưa rơi rơi xóa lối đi mòn ......màn đêm tịch liêu ...nghe ai thoáng câu mến trìu ...nghe không gian tiếng yêu thương nhiều ....hứa cho đời thôi điều hiu ...Đêm tha hương ...ai vọng trông ...Đêm cô liêu chinh phụ mong ...Đêm ...bao cánh mưa âm thầm ...theo gió về khua cơn mộng , hẹn mai ánh xuân hồng ...Cho nên đêm còn dậy hương ...để còn dìu bước ai trên đường . Để nhìn xóm khuya không buồn ...vì người biết mang tình thương ..........

Ca Sĩ Trần Thái Hòa ca bài này , với người ca sĩ trẻ tuổi TTH có giọng ca trầm và buồn ,chắc hẵn đã làm cho người sáng tác ra bản nhạc này cũng ngậm cười nơi chín suối , và cũng khiến cho bao nhiêu người nghe cứ mãi ray rức ngậm ngùi ...những giọt nước mắt lăn xuống tự bao giờ , tui nghe mằn mặn ở bờ môi ... ..........................................
Nước Mắt Chảy Xuống ...

Khi mà nói về chuyện buồn và chuyện không mấy hài lòng ...thì nhiều , nhiều lắm . Nhưng thôi ! kể lể nhiều quá làm gì , vậy ta cứ kể một tuần lễ qua thôi :
Ở nơi làm việc thì ...không vui ...kệ ...chỉ còn một vài ngày nữa là hết một tuần ...rồi mạnh ai về nhà nấy ...về nhà sẽ yên ổn hơn , nhưng khi về đến nhà cũng không yên , chiều thứ tư , sau khi tan ca , phải đi chụp x.ray theo lời dặn của Bác Sĩ .

Trời Boise sương mù đặc , cố tìm cho được điểm hẹn xa lạ ở Eagle . Đến được nơi hẹn thì đã trể mất 10 phút . Nhưng họ bảo không phải nơi đây , mà là ở Meridian ...Trời càng về chiều sương mù đặc thêm ....ai có biết trong khi đó có một người đàn bà bơ vơ trong màn sương đang mang trong lòng một nỗi buồn to tác , nỗi lo sợ to tác , đang đi tìm tòi coi bao giờ ...mình ...chết ...

Ở thế gian này ...ai không một lần chết ! Đó là quy luật mà , nhưng phần ai nấy lo ...Nhưng rốt cuộc rồi cũng còn nằm yên trong sự chờ đợi và hồi họp vì chưa tìm ra nơi để chụp x.ray .

Trên đường về nhà , xe cộ như mắc cữi , qua lại dập dìu , trong lòng mỗi người ai ai cũng hân hoan để chào đón ngày Lễ Tạ Ơn ...Thanksgiving ...Lễ lớn nên các tiệm , quán , nhà hàng rất bận rộn cuối ngày , kẻ mua người sắm mau mau đóng cửa cho sớm nghỉ lễ để quay quần trong gia đình , đoàn tụ chung vui bửa tiệc như là truyền thống trên đất Mỹ .

Nhưng ...riêng với một người đàn bà đó thì rất cô đơn , dù rằng bà có 4 đứa con , 2 người Rễ và 6 đứa cháu ...

Đúng là một ngày buồn hiu , một ngày Lễ chậm chạp trôi qua
sáng thứ sáu đi làm , gặp bà bạn , bà ấy kể nào là : Con gà nhà bà thật to , chồng bà thì thích cái đùi , con trai thích cái nọ con gái thích cái kia ..v ..v và ..v ..v ..Thôi kệ đi ...họ hạnh phúc thì họ hưởng ...mình hổng hạnh phúc thì ...mình ...buồn ...

Sáng thứ bảy lại đi làm chung với đứa con gái lớn , nó kể lể hàng trăm thứ chuyện trong 1 tuần lễ vừa qua , nào là nó bực mình chuyện này nào là nó không hài lòng chuyện nọ ...v ...v ..mà nó chẳng hề hỏi Mẹ nó 1 câu : vậy chớ Mẹ đi BS về thế nào , rọi x.ray kết quả ra sao ...Nó đã quên mất cái câu "Cái gì còn trong tầm tay thì đâu biết quí" ...

Trưa vừa về đến nhà thì đứa con gái kế gọi sang méc Mẹ thế này thế nọ nào là chị nó ăn hiếp nó , chị nó bất công với nó , nó oan ức kể tràn giang đại hải ...

Nỗi buồn chồng chất cao thêm ...làm Mẹ biết xử sao đây ? Sinh con ra , nuôi cho khôn lớn nên người đó là cái niềm hảnh diện lớn lao trong lòng bà rồi ! Còn nhớ lúc xưa còn ở quê nhà cái thời gian cay nghiệt đó đến với bà ...bà vẫn âm thầm chịu đựng ...trong căn nhà rách nát nghèo nàn bên ngọn đèn chong leo lét không soi rỏ gương mặt của người Mẹ trẻ khổ đau ...bà vá cho các con từng manh quần tấm áo trong cảnh cơ hàn ,bà che chở đàn con giống như con gà mái , lúc nào cũng xòe đôi cánh che chở đàn con trước nanh vuốt của diều hâu ....

Tối đến đang ngồi xem TiVi thì điện thoại reo vang , nhấc lên , ồ thì ra bà bạn từ Spokane gọi xuống thăm hỏi qua loa về ngày lễ , cuối cùng bà ấy "nện" thêm một "vố" nữa , là :
- Dạo này sao thấy thằng con trai ở trển ốm quá ...

Nghe xong bà cảm thấy nghèn nghẹn .............................

Cái computer của bà bị trục trặc , định nhờ thằng Rễ sửa giùm , nó đi làm chưa về , nên bà kêu thằng Út đến chỉnh giúp . Vừa bước vào nhà bà thì nó chê này chê nọ , nào là :
- Mẹ để cái hồ cá làm gì ? còn cây kiểng nữa ...tùm lum ...đồ đạc nữa , sao Mẹ không bỏ bớt đi ....
Không dằn được nữa rồi , bà thốt :
- Tui nhờ you đến chỉnh máy , you cứ chỉnh giùm xong rồi dìa , những thứ khác không cần you quan tâm tới ok ?

Khi ngồi vào máy , nó cứ lầm bầm :
- Bày đặc lên mạng lên nét làm gì , có ai thật lòng đâu , toàn ảo ảo ....Mẹ có biết không .
Bà tức mình xua đuổi :
- Ok ...you dìa ...dìa được rồi ...đừng nói thêm lời nào nữa cả ...
và bà đẩy thằng con ra , đống cửa lại thật mạnh .

Lên sopa nằm , suy nghĩ miên man , quá tủi thân ....dĩ vãng chợt hiện về trong bà ...thì ra cả một đời mình cứ nghĩ đến con , và lo cho từng đứa một , từ lúc ấu thơ cho đến lúc thành nhân ...Chồng bà không còn ...bao nhiêu tình yêu thương bà dồn hết cho các con coi như là hành trang trong cuộc sống ....
Còn về bổn phận đối với các em và người thân còn lại quê nhà , coi như cũng đã xong ...giúp đở cho từng đứa , cất nhà , mua xe , đau bệnh , sanh nở ....
nghĩ tới đó lòng bà có chút tự hào , mặc dù con số không nhiều lắm ....và phần bên này cũng đã xong ...4 đứa đều đã yên bề gia thất , nhà cửa , công ăn việc làm ....

Chỉ có bà , bà sống một cuộc sống thật đơn giản ...

"Một mái trailer , một mảnh hồn"
"U buồn thơ thẩn mỗi hoàng hôn"
"Đêm đêm thao thức trong cô quạnh"
"Vẵng nghe đâu đấy Dế kêu dồn"

Đưa mắt nhìn quanh khắp nhà ...có cái nào đáng bỏ đâu mà nó kêu mình bỏ ? này nhé : 1 bụi chuối kiểng thật đẹp , của bà chủ nhà này lúc bả đi để lại , đã 12 năm rồi mà vẫn xanh tươi , 1 cây cau kiểng thật dễ thương do người bạn Mỹ tặng lúc nghe tin Mẹ bà mất ở VN , 2 cái hồ cá , hồ nhỏ là của Anthony thằng cháu nội tặng vào dịp sinh nhật thứ 50 của bà , còn cái hồ cá lớn là của neighbour tặng lúc him move , những con cá thật dễ thương ở lại với bà cho có bạn mỗi khi đi làm về , nhìn chúng , cho chúng ăn bà cũng thấy vui vui ....

Trên kệ , thì mỗi vật 1 kỷ niệm , cái vỏ sò thật to bên trong có chạm hình người tiều phu gánh cũi , do đứa con gái nuôi mang từ VN về tặng ,1 chậu hoa giả rất đẹp cũng do người bạn đi VN về tặng , 6 con heo nhỏ xíu bằng đá quý mỗi con đều mang tên của 6 đứa cháu tặng bà trong lần sinh nhật thứ 50 . Mỗi con heo có tên : Christy - Denise - Anthony - Justin - Bob - Randy ... đó đó ..những thứ đó là lẽ sống , là nguồn vui còn lại trong những ngày cuối của đời bà . Bà trân trọng và quý mến lắm ....ở nước Mỹ này người ta liệng đồ hay lắm , người ta bỏ đồ dễ dàng lắm , nhưng với bà ...thật không dễ dàng chút nào ....

Thời gian cứ trôi qua , ngày xưa lúc còn ở VN thì bà cứ như con thoi ...không ngừng , bảnh mắt ra thì là phải lo đủ thứ , xuôi ngược , tảo tần , tất bật , cuồng nhiệt nóng bỏng như cái nóng bỏng của xứ bà ...

Rồi đến đây , đến cái xứ lạnh giá buốt này , hầu như lòng người cũng nguội lạnh theo , theo cái thời tiết và khí hậu ở đây . Sao bà chẳng bao giờ hài lòng với hiện tại ...

Thật ra ...bây giờ bà muốn đi đây đi đó . Đi để mong khoả lấp nỗi cô đơn , khoã lấp nỗi muộn phiền , cũng như là một cách thoát ly với hiện tại , trở lại cái thời quá vãng như những người lữ khách của thời gian đang lội ngược dòng kỷ niệm ....cố tìm cho được cái khoả lấp trong tâm hồn ...cố tìm cho được môt chút hân hoan để diện trợ cho lòng kẻ tha nhân khỏi phải bùi ngùi ....

Niềm vui của kẻ tha nhân là gì ? an ủi cho kẻ tha nhân là gì ? những câu hỏi cứ lanh quanh trong óc bà , bà chưa tìm được đáp số .

Đưa mắt nhìn ra khung cửa sổ , lá vàng đã rụng hết chỉ còn trơ vơ những thân cây và cành ...ồ ...sao mà giống mình quá nhỉ ! "Cây trơ cành trụi lá" dưới đất tuyết phủ ngập lối đi ... đi về đâu ? Biết đi về đâu bây giờ ? lại thêm một ngày chủ nhật chậm và buồn ....

Nỗi buồn thường len lén về trong những đêm khuya khoắt làm bà không khỏi ưu tư . Một cơn gió nhẹ thoáng qua cũng gợi cho bà nỗi muộn phiền , cô đơn , lạc lõng , bơ vơ khiến bà quá mệt mỏi ...không tìm thấy cái bóng râm mát cho cuộc đời . Bà đã mòn hơi kiệt sức trên vùng đất khô khan tình cảm , thì làm sao ru nhẹ hồn bà qua nỗi xót xa này ...

Những ngày tháng của cuối năm , nó cũng như cái mốc của thời gian ...trôi mãi ...trôi mãi ...

Trong lòng của mỗi người dân Việt đều mong muốn trở về Quê Hương ăn Tết , cái Tết truyền thống của người dân Việt Nam . Và trong lòng bà cũng thế , bà rất yêu màu da sạm nắng , màu da nhẫn nhục của dân Việt giống như màu đất của Quê Hương bà . Bà rất yêu Quê Hương , yêu làng mạc ...và và yêu nhất người Mẹ già nua của bà . Bà mồ côi Cha đã 30 năm qua ...Mẹ bà chắt chiu đời goá bụa nuôi lớn chị em bà trong cảnh cơ hàn ...

Mỗi lần nhớ đến Mẹ , lòng bà nao nao cảm xúc dạt dào như lúa reo ngoài cành đồng xa ...như gió chiều lùa hàng cau lã lướt ....

Mẹ của bà đã nằm xuống theo Cha từ 5 năm nay , bỗng bà thì thầm :
- Mẹ ơi ! Mẹ ...Mẹ có biết rằng con đã dẫm lên bước của Mẹ đã đi qua không ? Mẹ có biết rằng bây giờ con gái của Mẹ ra sao không ?

Hình ảnh của người Mẹ thân yêu chợt về với bà . Hình ảnh người Mẹ già nua 70 tuổi mà phải chịu 30 năm đời goá bụa ...nuôi 8 đứa con mình và 2 đứa con của chồng ...tuyệt vời ...thật tuyệt vời ...không một tiếng thở than , không một lời oán trách . So lại với bà hôm nay thì có nhầm nhò gì đâu ! Có một chút buồn phiền , có một chút hắt hiu , có cô đơn một chút đã có sao đâu ? Phải tự tạo cho mình một niềm an ủi "Nước Mắt Bao Giờ Cũng Chảy Xuống"

Nghĩ đến đây trong lòng bà có chút thơ thới ...Phải tự an ủi lấy mình . Bà bình tâm trở lại , và phải tiếp tục dấn bước trên đoạn đường còn lại ....

Boise vào Đông
HS

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét