Giọt Buồn Không Tên

chân qua vạn nẻo đường
Thị thành hoang vắng phố phường quạnh hiu
Hồng trần bám nhạt bờ rêu
Sang
ngang gặp gió xoay chiều đớn đau
Còn xa lià chốn chôn nhau
Mãi chưa dứt khoát niềm đau nỗi buồn
Giọt lệ khóc kiếp tha hương
Buồn nghe cuồn cuộn trong hồn sóng xao
Không gian u uất một màu
Tên ai thầm gọi nghe đau đớn lòng ...

HồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngS

PhotobucketPhotobucket

Visitor Map

Thứ Ba, 19 tháng 4, 2011

3 giờ sáng của ngày đầu năm ( tức sau giao thừa vài tiếng đồng hồ) thì nhận được tin không vui của nhỏ em báo , biết tính làm sao bây gìờ ? là vì tối 30 tề tựu bên nhà của Dân , đón giao thừa xong kéo nhau về bên Phú Mỹ Hưng ...ngủ ,chờ ngày mai mùng một trở về 42(nhà Dân) cúng & mừng tuổi ông bà ...nhưng trong khi mọi người lên tầng thượng bên Phú Mỹ Hưng để xem pháo bông xem xong mọi người ai vào phòng nấy để ngủ , đang mơ màng thì nghe con em báo hung tin ...tan nát cả cõi lòng ...rồi chờ đợi nó gọi cho biết kết quả ...trong khi đang chuyển viện từ BV Long Thành đến BV Đồng Nai nghe trong phone có tiếng còi của xe cấp cứu , đến bây giờ khi nghe đến tiếng còi của xe cứu thương là tôi vẫn chưa hoàn hồn ....khổ nỗi là ngày đầu năm , Xuân thì vừa tân gia nhà mới (PMH) còn Dân ...là ông cụ non nó mê tính dị đoan lắm , cho nên tôi phải cố gắng nuốc lệ ngược vào lòng ...Một ngày mùng một nặng nề và chạm chạp trôi qua , vì ngày tết hầu như không có BS trực ...


Tôi gọi phone cho đứa cháu gái (con anh Tư Phụng) nhờ nó chở giùm xuống BV Đồng Nai giùm thì được nó trả lời rằng :

- Cô Sang ơi ! con đang ở bên nhà chồng tận Trà Vinh lận .

để con gọi cho anh Hai con nha !

Tôi không thể chần chờ được , gọi nhỏ em kêu nó xin chuyển viện ngay ...vì bị ở đầu chỉ có BV Chợ Rẫy thôi , không nơi nào hơn được , nó nói là ở ĐN người ta không chịu chuyển , muốn chuyển thì gia đình bệnh nhân phải tự túc và họ ra giá là 20 triệu đồng cho chuyến chuyển từ Biên Hoà đến BV CR .

Tôi đồng ý ngay & chuyển đến Chợ Rẩy lúc 11 giờ đêm ngày mùng một Tết , lần nữa lại phải nghe tiếng còi ác nghiệt đó .



Sáng mùng 2 Dân & Xuân đưa tôi đến BV nhưng họ không cho tôi vào thăm ,đành phải ra về , Dân an ủi tôi :

- Được vào CR là chị yên tâm đi , không sao đâu ...



Vậy là chúng tôi vẫn phải khởi hành chuyến đi Mũi Né như đã dự tính trong năm , vì khách sạn đã đặt rồi ,

Dân nói :

- Thôi ! chị cứ đi cho khây khỏa , ở nhà cũng không làm được gì , hơn nữa KS đã đặt rồi , ra ngoài đó có gió Biển có sóng nước , không khí Biển sẽ làm chị thoải mái hơn .



Gia đình Dân đối với tôi như vậy , tôi nỡ nào từ chối , hơn nữa tôi ở lại Sài Gòn cũng không giúp gì được cho ai mà còn làm nặng gánh thêm thôi ...nghĩ thế nên tôi đi Mũi Né ...













"Nằm nghe sóng vỗ từng lớp xa , bọt tràn theo từng làn gió đưa ...Biển xanh xanh ngát "...



Lời ca tôi bỗng tắt nghẹn ...tôi cố gắng tìm quên chốc lát để cho tâm hồn nhẹ nhàng , nhưng mà không thể nào được , hình ảnh thằng cháu cứ ám ảnh tôi mãi ...tiếng của Quý đứa em gái thứ 9 cứ còn vang vọng đâu đây :

- Mình sợ quá chị ơi ! hu hu ..Mình đã từng chứng kiến Má , Chú Tám , thằng Mười , rùi bi giờ tới thằng Hiếu ...mình sợ quá chị ơi ! mình dzang dzái cho cháu Hiếu tai qua nạn khỏi chiến này mình hứa sẽ xuống tóc chị ơi ...



Miên man gởi áng thơ buồn

Tần ngần tim thả giữa nguồn suy tư

Khổ đau mấy chục năm dư

Trôi lăn năm tháng phiêu du đời buồn ....

Đến 10 ngày sau thì bé Hiếu mới tỉnh lại , xin kể ra đây những gì mắt thấy tai nghe ở VN dưới thời của XHCN , từ lúc chuyển viện từ Đồng Nai đến Chợ Rẩy , nếu như mình tui tui sẽ "ngọng" luôn , 10 ngày qua Hiếu nằm phòng "săn sóc đặc biệt" vừa đông vừa ồn mà BS không mấy tận tâm (Vì quá nhiều người ra vào thăm nuôi không tiện)


Nên chúng tôi quyết định đưa bé lên tầng thứ 10 .

Này nhé ! đưa bé Hiếu ra khỏi phòng SSĐB , rồi người y tá để chiếc băng ca của nạn nhân nằm đó rồi đi đâu mất tiêu , làm cho tui và ba mẹ cháu Hiếu cứ phải lóng ngóng chờ đợi mãi ...thấy 3 chị em tui sốt ruột nên có một người chỉ điểm ( vì bà ấy đã dô đây nuôi thân nhân trước chúng tui) Bà ấy rĩ tai :

- "nhét" cho y tá chút đỉnh đi , nó đẩy đi liền , bằng không "chi" tiền , nó dằn vật bệnh nhân đẩy xe không êm ngừ bịnh đau tội nghiệp ...

Nghe thế em Nương của tui vội vã móc tiền trong túi ra , cuốn tròn lại và nhét dô túi của ả y tá .



Khu của bé Hiếu nằm hình như chỉ có 2 thang máy , 1 lên xuống theo số chẳn , 1 theo số lẻ , lúc nhận được $ "bồi dưởng" rồi thì ả mới chịu đi , khi đến lầu 10 , đây là nơi "bàn giao" thêm lần nữa . Họ không đưa cháu Hiếu vào phòng ngay , mà là họ để bé ở ngay hành lang . Bà Trưởng Khu sọt 2 tay trong túi áo đỏng đảnh ra hất cái mặt khó thương và hỏi :

- Tên gì vậy ? ( vói tay lấy tờ bệnh án) Lê Trung Hiếu hả ? tỉnh chưa ? chưa tỉnh cô không nhận à nha ...



Tội nghiệp Nương & chồng nó ,khi nghe bà ấy nói không nhận 2 đứa mặt xanh như tàu lá chuối , vội vàng mần thêm tập 2 là cũng móc tiền túi ra rùi cuộn tròn và nhét vào túi áo của mụ kia , dìa nhà tui thuật lại cho Dân nghe , nghe xong nó nói :

- Ngày xưa thì nghe nói "Lương y như từ mẫu" còn bây giờ thì "Lương y như kế mẫu" mà chị .



Rồi từ đó trở đi , tui xuất sắc trong vai "chị nuôi" ...

Rồi cứ mỗi ngày 2 buổi mang cơm cho vợ chồng Nương , mang cháo xây nhuyễn cho Hiếu , vì cháu bị gẩy xương quay hàm ...sáng sớm lội qua chợ nhỏ An Đông mua thịt heo rau cải , nấu xong tay xách nách mang ra đường đón xe ôm đưa vào BV . Leo lên xe ...ôm ...xong ...xuống còn phải móc mừ ngàn ra trả (kỳ thiệt) xe ôm ở VN chạy bạt mạng lắm , có lần tui bị nó "vớt" đổ cái cà mèn cơm phải quây về nấu lại , mặc dù tui rất cẩn thận gọi xe ( xem mặt từng ngừ mà đi) có một hôm mang cơm lên tới tận lầu 10 , ngồi chờ hoài không thấy cha con nó đâu cả , nóng ruột gọi phone , thì thằng em rể trả lời :

- Em đang đưa bé Hiếu xuống lầu khám chị à !

- sắp xong chưa ?

- Dạ chưa , chắc là còn lâu lắm ...mới tới số 590 hà ...em tới số 1385 lận ,(pó tay)...



Bao giờ cho đến bao giờ nhỉ ?

Đất nước thân yêu được chuyễn mình

Theo hướng văn minh và nhân hậu

Cho người dân việt bớt điêu linh ...



Bao giờ cho đến bao giờ nhỉ ?

Cái đám tham ô bớt bạo tàn

Không còn bóp họng người cô thế

Và bọn gian hùng bớt túi tham ...



Bao giờ cho đến bao giờ nhỉ ?

Những kẻ cầm quyền có thiện tâm

Và còn một chút gì liêm sỉ

Chắc hẳn dân ta đở khóc thầm ...



Tổ Quốc ơi ! sao mãi thế này

Từng đàn cú vọ nhởn nhơ bay

Cáo già đã chết còn lưu lại

Nanh vuốt cho đời chịu đắng cay ....