Giọt Buồn Không Tên

chân qua vạn nẻo đường
Thị thành hoang vắng phố phường quạnh hiu
Hồng trần bám nhạt bờ rêu
Sang
ngang gặp gió xoay chiều đớn đau
Còn xa lià chốn chôn nhau
Mãi chưa dứt khoát niềm đau nỗi buồn
Giọt lệ khóc kiếp tha hương
Buồn nghe cuồn cuộn trong hồn sóng xao
Không gian u uất một màu
Tên ai thầm gọi nghe đau đớn lòng ...

HồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngS

PhotobucketPhotobucket

Visitor Map

Thứ Ba, 29 tháng 9, 2009

DĐCT0043- Dòng Đời Của Trầu

Sáng nay ...một Chủ Nhật êm ả , thức dậy thật sớm khi mà các con & cháu còn say sưa trên giường , bỏ chân xuống giường đến nhà bếp pha ly cà phê cho buổi sáng , Trầu tui cái số vất vã không bao giờ nằm "nướng" được ...

Không nỡ phá giấc của chúng , vội vàng lấy chìa khóa ra xe về nhà , trước khi rời nhà cô con gái , quày vào phòng ôm và hôn bé Sandy một miếng cái đã , con nhỏ da thịt mềm thơm tho ấm lạ , không nỡ rời nó tí nào , nhưng cũng phải về thôi ...về để chuẩn bị dọn dẹp để lo cho ngày mai đi làm ...

Trên đường lái xe về nhà ...đường vắng tanh chỉ có 2 chiếc xe đi ngược chiều với mình thôi ....trời còn lạnh quá mặc dù đã là tháng 5 rùi ....đang lái xe mà cứ luôn luôn suy nghĩ , về nhanh để vào Một Góc Phố ...Lâu quá không vào viết lách gì ráo , từ hôm Tết tới giờ bao nhiêu chuyện buồn dồn dập đến với Trầu trở tay còn hổng kịp ....hôm qua nhờ con bé nó đưa lên bài Mẹ Tôi . Khi các bạn nghe xong có nhắc nhở đến Trầu . Làm cho Trầu cảm động quá ...Mà thật vậy khi đau buồn nhất ...cô đơn nhất ...hụt hẫng ...chỉ có ở Một Góc Phố này mới mong tìm được sự đồng cảm xẻ chia và an ủi thôi ...




Sao tôi cứ cảm thấy cô độc & lẻ loi quá ...sự cô độc và lẻ loi này cứ gặm nhấm tâm hồn ...

Thời gian qua ...những người thân yêu lần lượt ...đi ...Tuy biết rằng đó là quy luật ...nhưng lòng không sao tránh khỏi bồi hồi ...Tuy vậy , những tư tưởng về phù du chóng qua của thế tục , của của cải thế tục và cứu cánh của đời sống con người vẫn là hai vấn đề làm cho tôi băn khoăn ...đặc biệt là ở khoảng thời gian này ...

Đời sống ở đây tất bật , không cho tôi thời gian để suy nghĩ nhiều ...không có thì giờ nhiều ...để mà suy tư về quá khứ , hiện tại và tương lai . Tôi cảm thấy bi quan chứ không lạc quan chút nào . Tôi cảm thấy đời sống mình sao bấp bênh và trống rỗng quá ...Có lẽ tôi phải tìm đến một nơi nào đó để tìm một chút thanh thảng làm nơi nương tựa cho tâm hồn ...

Sợi vàng nhỏ giọt lung linh
Tàng cây đổi sắc bình minh tuyệt vời
Nụ hồng e ấp mĩm cười
Vài con bướm trắng lã lơi lượn vành
Líu lo chim hót trên cành
Rì rào tiếng lá tự tình bên hoa
Ô hay ! vạn vật hoan ca
Cớ sao ta thấy riêng ta vẫn buồn ...


Mấy ngày nay ...sức khỏe tuột xuống thấy rỏ ,nghỉ ở nhà và chờ lấy hẹn để ...đi "thăm" Bác Sĩ .

Buồn buồn vào đây giởn giởn với Huynh Vĩnh Liêm , đối đáp thơ qua thơ lại cũng thấy dzui dzui , an ủi được phần nào khi tuổi già bóng xế , cái tuổi về chiều sao mà buồn hắt buồn hiu dị cà ...từng người bạn , người thân cứ từng tự ra đi ...Dẫu biết rằng Một Cõi Đi - Về không ai tránh khỏi ...Nhưng :
Chia tay nhau sao cảm thấy bùi ngùi
Người ở lại sẽ tiếc thương nhiều lắm
Đã hết rồi những ngày Hè nắng ấm
Hay Đông buồn tuyết lạnh nhớ nhung ...

Chúng ta cùng xây một mộng ước chung
Vần thơ nhớ , thơ mang sầu viễn xứ
Tuổi về chiều mỗi chúng ta cùng tâm sự
Muốn được về nằm trên mảnh đất Quê Hương ...

Cạnh người thân và cạnh những con đường
Thũa thơ âu tung tăng cười trong gió
Và tất cả những gì ở nơi đó
Trời Quê Hương ru ...nhè nhẹ hồn ta ...



Tiếng nhạc & lời thơ dễ xuôi lòng người quay về với tâm tư trầm lặng....với quá khứ buồn - vui. Dù cố quên đi những kỷ niệm xưa , những hình ảnh cũ....nhưng nó vẫn đột nhiên xuất hiện như những cuốn phim đời man mác trong ký ức....

Tôi - Cũng như trăm ngàn người đàn bà VIỆT NAM khác. trót sanh vào thời buổi nhiễu nhương....chiến tranh tàn khốc gieo đau thương tang tóc trên QUÊ HƯƠNG ĐẤT NƯỚC ta.....Bao nhiêu năm khói lửa....nếu so với lịch sử thì ngắn....còn nếu như đem so với một đời người.... những người đàn bà tay yếu chân mềm như chúng tôi thì nó dài.....thật dài lê thê....

Ngày tháng dài đã đưa tôi đi xa tất cả những yêu thương cùng hạnh phúc...để tôi còn ngồi đây mà ngậm ngùi...ngậm ngùi cho niềm đau không biết tỏ cùng ai....
Tôi - như con ốc sên bị người ta mang đặt trở lại nơi khởi điểm. Để bắt đầu lại cuộc sống mệt mỏi và chán chường....

Giọt lệ tình yêu rưng chảy đó.
Ngàn năm có đổi được gì không.
Hay chăng nước mắt chừng vơi cạn.

Mà cuộc tình duyên lịm giữa dòng.

Hồng Sang

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét