Giọt Buồn Không Tên

chân qua vạn nẻo đường
Thị thành hoang vắng phố phường quạnh hiu
Hồng trần bám nhạt bờ rêu
Sang
ngang gặp gió xoay chiều đớn đau
Còn xa lià chốn chôn nhau
Mãi chưa dứt khoát niềm đau nỗi buồn
Giọt lệ khóc kiếp tha hương
Buồn nghe cuồn cuộn trong hồn sóng xao
Không gian u uất một màu
Tên ai thầm gọi nghe đau đớn lòng ...

HồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngS

PhotobucketPhotobucket

Visitor Map

Thứ Ba, 29 tháng 9, 2009

DĐCT0039- Dòng Đời Của Trầu

Như lời hứa hôm qua , hôm nay Trầu dìa sớm , kể lợi chiến đi năm ngoái nà

Ngày hai mư mốt , tháng tám , năm hai ngàn lẻ bảy....

= DU HẠ =


Còn khoảng tháng nữa là chớm Thu , gom góp được chút đỉnh tiền định đi Sì Gòng Nhỏ 1 chiến , mèn ui ! lâu rùi hổng đi Sì Gòng cũng thấy nhơ nhớ .

Dặn dò con Dâu Út ở nhà nhớ chừng tứ giùm Má mấy đám rau , mấy dây trầu , dứ mấy cây ớt chỉ thiên nha , đừng quên , quên tứ rủi nó héo là uổng lắm...sáng ra dườn cắt 2 trái Bí Đao già , cột chưn 2 con gà đặng đem lên làm quà biếu Anh Chị Tám lấy thảo...Bí Đao già nấu canh dứ xương gà uống canh cho nó mát đó mà còn thịt lóc ra để kho dứ gừng , ăn cho nó ấm pụng...

Thằng Út (cái thằng mà tui sanh nó năm 75 đó) Thằng Út sáng sớm đưa Má ra bến xe...thấy tui cụ bị độ đạc đi Sì Gòng nó lắc đầu thở dài mà hổng dám ý kiến ý cò dzì hết trơn hết trụi á ,(nó lầm bầm nhỏ híu mà tui nghe "thiệt hết biết Bà già luôn".)

Lăng xăng ra xe , tui bỏ quên bịt trầu têm sẳn , tui vội la lên :
- Kim Anh ! Kim Anh ( dợ thằng Út , tui dìa bển cứ năm ngoái) trở dô lấy giùm Má bịt trầu để quên trên bàn đem đưa giùm Má cái coi (lại lần nữa thằng Út lắc đầu thở dài )

Trên đường từ nhà đến bến xe thằng Út nó căn dặn đủ thứ :
- Đây , cái dé này cho chiến đi đợt 1 , từ Boise đến Phoenix , phải đổi xe mà chờ tới tiếng rử nha Má. Má phải ráng nhớ số xe nha...và nhớ giùm phòng dé...

Thì ừ ừ cho nó yên tâm , tui gật đầu lia lịa....chừng tới Phoenix , tìm được phòng A6 , ngồi chờ wài chờ wỷ...mà hổng thấy 1 bóng ngừ , trong pụng tui nó đánh lô tô rùi , bậm gan bước tới phòng dé hỏi thử , thì có cái cô tre trẻ xem xong giấy tờ của tui rùi cổ chỉ bĩu tui là phải quẹo bên tay phải rùi đi cho hết 3 đọn đường ray , gặp phòng 21A....Mèn ui ! hú hồn ! mò đến nơi thấy thiên hạ lao nhao xếp hàng lên xe , chỉ còn mừ phút nữa là xe lăn bánh....vừa run , vừa sợ , vừa đói pụng gần chết , mà cơ khổ gói xôi lá dứa đem theo hùi sáng bị họ chất dô hành lý để tuốt trên mui rùi , hành lý một nơi...ngừ một nẽo , thấy họ mua phai chiên , tui cũng muốn mua ít đồng ăn đở đói , nhưng nhớ lợi tiền bạc tui cột cứng ngắt lận trong lưng quần rùi khó lấy quá ! nói là nói dzậy chứ nghĩ tới phai là tui ớn tới cần cổ luôn á (tui ở xứ Khoai tây mà :blinking:)...Thui...kệ ráng nhịn đói uống đở ngụm nước lọc cho đở đói chút chiều đến nhà Anh Chị Tám ăn cơm luôn thể....

Chừng lên xe ngồi , cái bao tử dzô dziên của tui nó cứ kiu ột ột kỳ hết biết...Cái ông khách ngồi kế bên hỏi tui :
- Du ô cơ ?
Tui cừ quỏn quẻn :
- Dà....ai em ô cơ ai em lý ô bịt hắng ry....

Rốt cuộc rùi cũng đến , chiếc xe DeLta cũng dừng lại bến Santa Ana...

Bác Ba tài xế xe thác xi do Anh Chị Tám nhờ ra đón tui giùm , Bác Ba nhìn liên láo vừa thấy tui , Bác ấy nhận ngay trúng phóc , bộ đồ bà ba đen , đầu bịt khăn rằn , chơn mang đôi guốc dông ( để ló ngón chơn út ra) miệng nhai trầu xĩa cục thuốc tổ chảng , tay xách nách mang , 2 con gà trưa nắng há mỏ kiu quang quác rùm trời...lật đật tui bước lên chiếc thác xi của Bác Ba mà tui bỏ quên đôi guốc dưới lộ , Bác Ba nhìn kiếng chiếu hậu thấy nên quay mặt ra phía sau hỏi tui :
- Ủa ...Chị 5 bỏ quên đôi guốc dưới đường cà !
- Mèn ui...thắng lợi thắng lợi cái coi Anh Ba ui....cơ khổ...thiệt là la...quên trước quên sau , già quá rùi... anh Ba ui....
Đến nhà Anh Chị Tám , tấm rửa xong , ăn 3 hột cơm tui vội điện thọi cho Sông Cạn (ý lộn) Sông Phố...thiệt tụi nghịp con nhỏ hết sức , con nhỏ mừng húm à Sông Phố hỏi thăm tui dồn dập...tui trả lời thiếu điều hụt hơi luôn , xong thăm hỏi Sông Phố , tui quây số gọi con Bắp (tức Ngô Đồng)và hẹn dứ con Bắp sẽ xuống săn ô dê thăm cỏn trong những ngày tới.

Sáng hôm sau đến nhà Sông Phố "trổ tài" nấu canh chua cá bông lau và cá kho tộ...

Sáng Chủ Nhật được SP dắt đi ăn sáng ở quán Hương Giang , món ăn miền Trung , thì gặp con Tiết. Dữ ác hôn đó đã mấy mư năm gặp lợi mà con Tiết vẫn còn cái mững cũ...vẫn oang oang cái miệng :
- Trầu quơ ! chị Hai (nó kiu theo thứ của Ba sắp nhỏ) lâu qué mới gặp lại chị ,seo bi giờ chị khéc qué , nhìn hổng ra quơ...lèm Bà Nậu Bà wại rầu hử ? seo hầu đém teng Mợ Bốn (Má chồng tui đó) chị hổng dìa ? Chu...tậu qué ...coi bẻ kìa...que Mĩ beo nhiêu nem rầu...mè cứ éo bè be .....

Nó hỏi gì mà hỏi luôn 1 hơi à....tui tức cừ quá nên nhại giọng nó mà trả lời :
- Thâu...thâu...đủ rầu Bà Nậu....nứa dừa dừa thâu...seo mà vẫn như ngầy nào à....Du thót thu mếch.....
Cám ơn Mây Tím & Dợ Thènh Đậu & Con Nắng dứ lợi YouDidIt nha... ủa ủa Sao Linh nữa nà....

Xin cám ơn các vị ghé thăm và nghe Trầu kể lể , chưa hết đâu á . Đó là chiến đi thui...còn chiến dìa nữa ...gian nan không kém mợi ....

Chơi được đâu 2 từn , thấy nhơ nhớ nhà vội đòi dìa , phone cho thằng con hỏi :
- Dzậy chứ mấy đứa muốn an dzì ?....Má mua dìa ?
Thằng Út nói :
- Má đi chơi thì cứ chơi cho dzui đi...mua dìa chi cho cực...chúng con có thèm gì mai mốt qua bển ăn ....

Nó nói thì mặc nó nói , mình cũng mua chút đỉnh đem dìa...coi như đi chơi xa mà dìa hổng có quà...thì kỳ chết...

Mà mình có mua gì nhiều đâu na....hành lý , valy...thì gởi hết rùi...chỉ có xách tay chút đỉnh mà ở eo phọt nó mần khó mình , chán ghê nơi đi...

Có gì nhiều đâu na : có 2 tô Hủ Tiếu hủ tiếu khô mua ở Tiệm Tiều Châu ,(2 ly nước lèo thì tặng lại cho Bác Ba Tài xế )có 2 ly Tàu Hủ non chan nước đường , có 1 trái Dưa Gan (gan ở chổ nào nhỉ ? bở rệt à) có mừ cái bánh Giò chéo quẩy hà , dứ mừ cái bánh Tiêu 2 hộp bánh Bía dứ 1 ký Nhãn tươi ( để ăn chơi dọc đường cho đở buồn miệng , vì hết Trầu rùi) cuối cùng là chậu Kiểng nhỏ híu của Anh Tám tặng Đo đó...có bi nhiêu đó mà họ làm khó làm dễ tui...thiệt là tức cành hông luôn....họ bắt mình chờ đến cuối cùng mới cho lên xe...

Rùi tui lụi đụi lên xe...biết bao nhiu con mắt nhìn tui , làm tui mắc cở thấy pà cố...thấy hơi wê wê...tui vói tay lấy bịt Nhãn ra lột ăn...Ông ngồi kế bên hỏi :
- What is ?
Tui cừ cừ thót :
- Ai ....và chỉ chỉ dô con mắt của tui
Him hỏi nữa :
- Good ?
- De...que ri...que ri guốc......
Cám ơn :Mây Tím & Hoài Điệp Hạ Phương nha

Đường còn dài...mà cứ ăn ba cái trái Nhãn này thiệt là ngọt gắt cái cần cổ luôn á ! Ngồi ngẫm nghĩ lợi chiện vừa qua...tui cừ tỏn tẻn một mìn ên hà ...Số là lần này qua chơi , trước thăm Anh Chị Tám , cái tìn của Ảnh Chỉ đối dứ tui thiệt là tốt lắm lận , ý là Ảnh Chỉ muốn mần mai cho tui dứ lợi Anh Ba Thác Xi đó mà :blushing:( mắc cở gần chết )mà nghĩ cũng tụi nghịp cho Anh Ba Thác Xi nữa , Ảnh cũng góa dợ lâu rùi...thân già cũng hắt hiu một bóng , cũng chưa tìm được ngừ bạn đồng hành để dìu nhau đến cuối đời....(khi thấy tui , thì Ảnh "kết" tui liền hà...như có điều là...tui ở xa xôi và lạnh lẽo quá )

Còn dìa phần tui...thì theo lời Anh Chị Tám , Ảnh Chỉ thấy tui cu ki mấy chục năm nay rùi...giờ thì con cái đã Thành Nhân Chi Mỹ rùi , thì thui cũng nên nghĩ lợi cho mìn chút đỉnh khi dìa chiều , khi túi lửa tắt đèn , có ngừ xoa lưng bóp vế chớ...nói thiệt chớ ơ...ở nhầm cái xứ gì mà buồn não nuột à , mùa Đông thì tiết trắng bạt ngàn....mùa Hè thì nóng găng gắt đầy đồng bạt ngàn phai tây....(nhìn thấy ớn xương sống luôn á)

Như khi gặp mặt rùi...mới thấy còn nhìu cái trắt trở quá đi thôi ...nên tui cũng còn đẩy đưa dứ Ảnh...và hẹn dứ Ảnh là dìa để hỏi ý kiến mấy nhỏ , dù gì đi nữa Mẹ con hủ hỉ dứ nhau mấy chục năm rùi , rùi cái tự nhiên bỏ chúng mà đi , thử hỏi đi sao cho đành chứ...dứ lợi thấy kỳ kỳ làm sao ấy...(nhà cửa Ảnh cũng khang trang lắm , cũng rồ meng tịt lắm , trước nhà có trồng cây Bông Sứ bự tổ chảng luôn) tui đứng gần cây Bông Sứ hỏi Ảnh :
- Anh Ba à ! Anh cho tui khắc cái tên Trầu của tui dô thân cây để mần kỷ niệm nha ! để chiều chiều nhớ tui , Anh nhìn dô cho đở nhớ nha ...
- Ừa....thì Trầu muốn khắc gì khắc , khắc luôn lá Trầu dô cũng được mà...

Nhớ lúc nẩy khi 2 đứa ngồi ở băng ghế chờ xe, tui rút cuốn sổ nhựt ký ra xé 2 trang giữa , mần tặng Ảnh bài thơ , đọc xong Ảnh cừ ngất rùi bảo :
- Anh phục Trầu sát đất luôn á ! ở đâu , lúc nào , em cũng phọt ra thơ ,Anh mê Trầu rùi đó , vậy dìa bển xi nghĩ kỷ đi nha , rùi dzọt qua đây hủ hỉ dứ anh nha Trầu !

Bài thơ như dzầy nè.

Anh bảo , Cali rất khó dề (ảnh nói :Cali đi dễ khó dề)
Nhưng đi thì dễ dẫu sơn khê
Thoáng nghe em mĩm cừ trong gió
Cành Sứ đua hoa nở cận kề ...

Phi trường nhộn nhịp bước hai ta
Ngừ dề chốn ấy xa quá xa
Kẻ ở chiều nay nhìn gió lộng
Ngừ dề bên ấy...lạnh se da...

Một chút thoáng qua...hai hồn mộng
Chẳng biết ngày sau có đậm đà...
quéo càm Tre tới thăm

"Nói gì mà nói hỡi Tre ? Trầu tui chưa kịp nói lời nào....

Khi tui dìa đến nhà , con tui chưa kịp mừng ( vì chúng đi mần chưa dìa mà) thì Ảnh điện thọi qua hỏi tui dìa tới nhà "bình an dô sự há ?" dứ lợi nói rằng chỉ có mấy tiếng đồng hồ mà Ảnh nhớ quýnh nhớ quáng rùi (sạo ke hông hà)
Như Tre biết đó , ngày nghỉ thì có hạng , mà ngày làm thì...còn dài....dài đến dô tận mờ....mãi bận bịu dứ công diệc hằng ngày.....rồi...một ngày cuối từn....Chị Tám phone qua cho tui , và báo tin hổng có dzui rằng....
Anh Ba Thác Xi đã phải lòng 1 góa phụ cũng tròm trèm tuổi tui , cũng cao ráo nõn nà như tui , nhưng được cái là ngừ ta ở gần , còn tui....Xa mặt cách lòng....Cô ta dìa nhà Ảnh ở luôn rùi , và coi bộ Tâm đầu ý hiệp lắm...Rùi tui cũng buồn...buồn cho số phận hẫm hiu của mình...dô Hãng...tui cúi đầu mần như Bà khùng và thỉn thỏn ca lên nghe não nề ...."ngừ ta dzui dzẽ làm sao...còn tui mượn giấc chiêm bao gặp chàng"...."ngừ ta đã có đôi rùi chiếu chăn đâu ấm bằng ngừ tình chung , để mình thương nhớ mông lung , có thương thì cũng muôn trùng xa xôi "....
Hi ... chào mọi ngừ nha .
Mùa Hè nắng cháy đã đi qua , nhường lại cho Nàng Thu dìa trong êm ả , gió Thu dìu dịu nhưng mà buồn quá nà...Cuối tuần ngồi nhìn những chiếc lá vàng rơi lã tã , lòng bỗng chợt buồn buồn....
Mùa Thu sao sớm thế
Ray rức buồn chiều nay
Lá vàng bay lã chã
Tình buồn...ta trao ai ?...


Trên tay ly cà phê đã nguội , gió vẫn thổi mơn man...lá vẫn thi nhau rơi rụng...mình vẫn...buồn và buồn...

Ở cái tuổi vào Thu...người đi trước , kẻ đi sau...nghĩ đến mà nghe nghèn nghẹn...nghĩ đến Chuyến Tàu Hoàng Hôn ai ai trong chúng ta cũng phải một lần bước lên....cũng như mình đã tiễn biệt Anh Phạm Sĩ Trung

Tiếng còi tàu sao nghe như da diết
Âm vang thật buồn rên siết chiều nay
Trời chớm Thu ta bỗng thấy u hoài
Có một bóng người đã xa khuất núi...

Hảy chầm chậm người ơi xin đừng vội
Sớm muộn gì cũng sẽ đến mà thôi
Chia tay nhau nghe thật quá bùi ngùi
Người ở lại khóc tiễn thương nhiều lắm...

Đã hết rồi những ngày Hè nắng ấm
Những chiều Đông buồn giá lạnh rét run
Chúng mình ngồi gõ gõ thật ung dung
Vần thơ nhớ , thơ mang sầu viễn xứ...

Tôi còn nhớ đôi lần anh tâm sự
Muốn được về nằm trên đất Quê Hương
Cạnh người thân và cạnh những con đường
Thũa thơ ấu anh tung tăng trong gió...

Và tất cả những gì mà anh có
Trời Quê Hương như ru nhẹ hồn anh....

5 Trầu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét