Giọt Buồn Không Tên

chân qua vạn nẻo đường
Thị thành hoang vắng phố phường quạnh hiu
Hồng trần bám nhạt bờ rêu
Sang
ngang gặp gió xoay chiều đớn đau
Còn xa lià chốn chôn nhau
Mãi chưa dứt khoát niềm đau nỗi buồn
Giọt lệ khóc kiếp tha hương
Buồn nghe cuồn cuộn trong hồn sóng xao
Không gian u uất một màu
Tên ai thầm gọi nghe đau đớn lòng ...

HồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngS

PhotobucketPhotobucket

Visitor Map

Thứ Hai, 28 tháng 9, 2009

DĐCT0034- Dòng Đời Của Trầu

Hai chúng tôi bị ngắt ngang câu chuyện vì tiếng gọi của Thành

Trở lại góc xoài , có thêm 1 cái ghế cho Ba ngồi , dĩa khoai chiên trên bàn còn nóng hổi , tôi chạy u vô bếp để phụ Má (chiên có 1 dĩa khoai mà mặt mày Má đỏ au à) tôi giựt đũa :
- Má để cho con , Má ngồi nghỉ đi nha.
Tôi quay ra nói nhỏ với Văn :
- Chạy qua nhà kế bên xin cho chị cục vôi ăn trầu đi , chừng bằng ngón tay thôi nhá.

Tôi bào vỏ khoai xong và cắt theo chiều dài của củ khoai , ốm mà dài , chứ không lục cục như dĩa khoai của Má , khoai được ngâm trong nước vôi ăn trầu giòn hơn và xốp hơn , bưng dĩa khoai thứ 2 ra Ba buột miệng khen :
- Đúng...là ngừ sao của dzậy mà...
Má tỏn tẻn cười :
- Đã nói rùi mà...tui đâu rành ba vụ bếp núc này đâu á...
Sẵn vui miệng Thành chen vô :
- Ba Má biết hôn ? lần đầu tiên đến nhà , chỉ pha 2 ly nước chanh , con và Văn hết hồn luôn , cái loại ly cao cao ôm ốm và suông suông của Mỹ , chỉ pha cách nào mà ly nước trong veo , rồi có 2 lác chanh thật mỏng , hóp vào chua chua ngọt ngọt...nó mát tận đáy lòng ngừ thưởng thức đó Ba Má à...

Trời đã xế chiều , chúng tôi xin phép về , chia tay trong bịn rịn , dắt xe ra đến cổng Ba còn chưa chịu quay vào nhà , Ba nói :
- Thỉnh thoảng các con đến thăm Ba Má nghen ! Thành nó cứ chạy qua bển hoài , Ba Má ở nhà buồn lắm...
- Dạ...Ba yên tâm , tụi con biết mà , tụi con sẽ đến...Ba vào nghỉ đi Ba...


Trên đường về Văn nói :
- Vài hôm nữa Văn đi SG có chút chuyện , chị đi cùng nhé sẵn lên lấy mấy thứ thuốc Tây mang về để dành , khi các cháu đau yếu có mà dùng , ở trên nhà Văn còn nhiều lắm....đi chị nhé.

Giọng của Văn nửa như ra lệnh , nửa như khẩn cầu...khó lòng mà từ chối.

Vài hôm sau trong một buổi tối Văn xin với Mẹ tôi :
- Thưa Má ! sáng mai con trở về SG có chút công chuyện , sẵn con chở chị Hai về trển soạn lại một ít thuốc men đem về để dành khi các cháu ốm đau có mà uống nghen Má.

Nghe nói đến thuốc men là Mẹ tôi mừng lắm , Bà vui lòng ngay (Bà đâu ngờ trước mặt mọi người , "nó" chị chị em em...chứ trong bụng "nó" đã yêu thương con gái Bà mất rồi) Vì tối hôm đó Văn hỏi 2 cô con gái của tôi :
- Trúc & Mai có muốn kêu Cậu Văn bằng Ba không ?.....


Lên đến SG thì tôi mới biết "công chuyện" và "đi lấy thuốc" chỉ là cái cớ của Văn thôi , Văn không ghé nhà lấy thuốc mà đưa tôi ra đường Nguyễn Thông , nhờ Anh Quý (trùm thuốc Tây) soạn bán cho đủ loại để tôi mang về "trình diện với Bà già" (quỷ quái thật)...

Văn đưa tôi ra SG , rồi gửi xe...2 đứa lội bộ...Văn đề cặp đến vấn đề hôm nọ 2 đứa nói nửa chừng ở nhà Thành...
- Chị...chị...suy nghĩ cho thật kỷ đi...rồi trả lời Văn...
Tôi nói thao thao mà không cần suy nghĩ :
- Điều thứ nhất....là...Văn nhỏ hơn chị đến ...3 tuổi...
- Điều thứ 2...là...là...mới có 3 năm...thời gian chưa đủ dài...để chị phản bội anh ấy...mặc dù cuộc sống lứa đôi của chị không có hạnh phúc lắm...nhưng dù sao đi nữa , ảnh đang bị tù đày...
- Điều thứ 3....là...Văn còn quá trẻ...mới có 25 tuổi hà...lại là con nhà giàu...chưa từng chịu cực chịu khổ...nếu như 2 ta lấy nhau , chúng ta còn quá trẻ , hổng lẽ hổng sanh con ? Rồi nếu như...sanh thêm...làm sao ta nuôi cho nổi ?...bằng như...không sanh thêm con...thì lại bất công với Văn quá...
hổng lẽ Quà Quạ lại phải nuôi Tu Hú ? ...
Văn nên suy nghĩ kỷ lại , đừng buồn chị tội nghiệp , chị cũng buồn và đau khổ không ít đâu....viễn ảnh tương lai...ôi...mù mịt quá....

Thôi thì Văn cố gắng quên chị đi...(khóc)...hảy tập như Thành như Thông vậy đi , cho bớt đau khổ nha...

Văn vò đầu bứt tóc :
- Đã nói...không được mà...Văn đã thử rồi...và rất nhiều lần...Văn yêu chị...yêu một cách kỳ lạ...vắng chị một chút...cũng nhớ lắm mà...chị đâu biết có nhiều đêm ngủ không được...trằn trọc mãi...cố xua cái hình ảnh của chị ngồi bên ngọn đèn dầu leo lét...cúi mặt xuống thật thấp để vá cho các con từng manh quần tấm áo...cái hình ảnh đó nó đã ngự mãi trong Văn...Chị cứ cấm cúi...chị đâu biết được là Văn đang đứng ở góc nhà của cô Giáo Điệp nhìn sang mà lòng nghe tê tái....(à ! thì ra cái câu Mệnh Phụ Khắc Khoải là của Văn từng nói...Điệp nó ngạo mình thôi)...

Hai người tôi lội bộ mãi cũng mỏi chân...Văn đề nghị vào Quán kem Hoàng Gia...
Văn kêu cho tôi ly kem 7 màu , còn Văn thì uống cafe...
Ăn xong...tôi đòi về...Văn không quên mua quà cho các con tôi...thiệt tình mà nói...từ ngày quen Văn & Thành... các con các em tôi có thêm chút bánh chút kẹo bỏ miệng...
Tôi cảm động tấm chân tình đó , ngã đầu vào lưng Văn nói thật nhỏ :
- Cám ơn Văn thật nhiều nha...thú thật....đã từ lâu lắm ....chị chưa ăn được 1 ly kem ngon đến vậy...ngon quá hà...

Văn đưa tay ra phía sau...tìm tay tôi :

- Đi ...chơi với Văn... chị có vui không ?...
Còn Văn... Văn... vui lắm...ước gì chị cứ mãi ngồi bên Văn như vầy đến suốt đời...

Về đến nhà...tối hôm ấy tôi bị đau bụng và đi tiêu chảy suốt đêm, mới đầu tưởng nhẹ thôi ,ai dè đâu đi hoài đến mệt đừ , Điệp nó qua chơi , thấy vậy vội chạy về nhà bứt 9 đọt ổi đâm với tí muối cho tôi uống để cầm ...như vẫn vô vọng...Mẹ tôi sai mấy em xuống nhà Dì Dượng Sáu xin thuốc gia truyền ,Dượng Sáu có món thuốc này...cứu không biết bao nhiêu người trong làng mà nói...nhưng khi đổ vào miệng tôi...không ăn thua gì cả , thuốc làm bằng những Gừng Tiêu Rượu , đổ vào miệng muốn cháy miệng và cần cổ luôn...mà vẫn không thuyên giảm chút nào...chòm xóm nghe , mỗi người nhà có thuốc gì đều mang đến ...Tôi đi hết nổi , Mẹ phải bưng cái bô để cận bên giường...

Văn không hay biết gì cả , tôi nghĩ có lẽ hôm qua khi nghe những lời tôi phân tách...Văn "thấm" rồi chăng ? hay là đi xa về mỏi mệt ngủ một giấc cho đã ?...

Sáng ra lên quán cà phê gặp Văn , Thông hỏi ngay :
- Hôm qua...ông cho chị Hai ăn gì ? mà chỉ bị bệnh cả đêm nay ?
Thông vừa dứt câu , thì Văn lật đật đứng dậy trả tiền cà phê và chạy nhanh xuống nhà ,Thông cũng về theo ...
Tôi đứng lên hết nổi , kêu Thông vào đở tôi ngồi bô...Văn vội xốc nách đở tôi , nhưng tôi mắc cở xua tay :
- Văn đi ra ngoài đi...hôi lắm...kỳ lắm...
Văn nhăn mặt nạt tôi :
- Trời ! đến nông nổi này mà còn sợ mắc cở nè trời...
Rồi quay lại hỏi Mẹ tôi :
- Má à ! bịt thuốc hôm nọ...Má để đâu ? đưa con coi.
Văn lục soạn bịt thuốc rồi cào nhào một mình.
- Thật là quỷ quái...tất cả đều có đủ , mà không có thuốc tiêu chảy...cái thằng cha Quý này...thiệt tình....
Mẹ tôi nghe thấy nên hỏi :
- Con nói gì ? Má hổng hiểu ?
- Dạ...không...
Rồi quay qua Thông , Văn hỏi :
- Ông tính sao ? đưa chị đi Bệnh Viện ngay , bây giờ ông với em Mười lấy võng đưa chị băng qua đồng ruộng , Văn xách xe chạy trước qua cho Thành hay liền , nhà nó có xe sẽ chở chị đi SG ngay ,còn không thì ta qua Quốc Lộ 15 đón xe đi SG cũng tiện hơn...

Mọi người xôn xao hỏi :
- Sao hổng chở 3 bằng xe của Văn cho rồi...
Làm sao mà chở 3 ? chiếc vespa của văn yên liền và nhỏ xíu thì làm sao chở được 3 người , ngồi một mình như hôm qua thì không được rồi...tôi giờ mềm ...như cọng bún....

Trời tờ mờ sáng...chợ bắt đầu nhóm...họ xôn xao vụ cô Hai Sang bị dịch tả...có người thương tâm...cũng có người sợ bị...lây...

Nguyên 1 đêm tiêu chảy , người tôi nhẹ tênh...xanh như tàu lá...mềm như cọng bún...Thông nó ẩm tôi để lên võng 1 cách nhẹ nhàng...

Văn thì đã rồ máy xe chạy rồi...Thông & Mười khiêng tôi chạy băng tắt qua những cánh đồng ruộng , người tôi lạnh ngắt , miệng khô đắng ,thèm nước....thèm nước...khát nước quá....

May quá...Văn vừa đến nhà Thành thì Ba với Thành cũng chuẩn bị xe để đi SG , nhìn thấy sắc mặt hơ hãi của Văn ông hỏi ngay :
- Chuyện gì mà con đến sớm dữ a ? Con cũng muốn về SG ?
Văn nói nhanh như sắp khóc :
- Ba và Thành... chờ chút...Thông &em Mười đưa chị Hai đến...rồi đi luôn...chỉ đau nặng lắm...gần như sắp chết....

Họ cùng đưa mắt hướng về phía đồng ruộng...xa xa thấy bóng dáng của 2 đứa em khiêng võng chạy lúp xúp...Thành & Văn vội vàng chạy lại để tiếp...2 người này thế vào thay 2 người kia...

Tội nghiệp 2 đứa em tôi , vì lo sợ tôi chết...2 đứa chạy bán mạng , trời vừa hừng đông mà 2 đứa mồ hôi như tắm , giờ được 2 bạn thế , chúng mới hoàn hồn...lấy lại bình tĩnh thằng Mười mếu máo :
- Em nghe anh tám Giáp (y tá xã) nói...chị Hai bị dịch tả...hổng cú được đâu...hu hu hu...

Ba Má Thành đứng chờ trước cổng nhà , "kiệu nàng" cũng vừa đến , Ba nhìn vào tôi kêu trời :
- Trời....sao nó xanh quá vậy ?...nó bị đi cả đêm vậy sao ?
Rồi ông chạy vô nhà , mở tủ lạnh lấy mấy chai nước suối đưa cho Bà và kêu Bà đổ vào miệng tôi , thấy Bà quá lề mề ông giựt lại và nạt lớn :
- Thôi...Bà xê ra coi....đưa tui...đưa tui...cứu người mà lọ mọ như rùa à..

Đôi môi thiếu nước của tôi khô rang...và tôi được đưa lên chiếc xe Cam nhông nết của ông ,Văn leo lên ngồi phía sau và đở đầu tôi trên đùi hắn , xe định lăn bánh , thằng Mười vội nói :
- Chờ...chờ...Má con với...Má con còn chạy phía sau , cũng gần tới rùi...
Vì hai đứa nó không thể đi theo ,2 đứa chỉ mặc 2 cái quần đùi , Má Thành cũng nói theo :
- Đúng rồi....chờ ...chút...hổng lẽ hổng có người thân theo à ?
Văn nóng ruột , mất hết bình tĩnh gạt phăng :
- Chạy đi...chạy nhanh...kẽo không còn kịp...Văn lo...lo hết được mà...

Xe lăn bánh , tôi bồng bềnh bồng bềnh...mộng hay thật...tôi không còn rỏ...như hư như thực...cánh đồng lúa xanh xanh...bất tận... nô đùa...thũa xưa...khiêng kiệu...cô dâu...tắm sông...nhìn thấy trái bần...trên cao... trên cao...đưa tay vói...tôi cố vói...để hái...sao mà...xa vời...xa vời...cố nhón đôi chân lên....sao nghe thân xác...rã rời...gió thổi càng lúc càng mạnh , hinh như có tiếng của ông Ngoại gọi....Sang ơi ! Sang ơi !.....
Và tôi nghe đau đau ở nơi bàn tay....cố mở mắt ra ,tay Văn đang đan chặt tay tôi , nước mắt của Văn lăn xuống má....

Có tiếng của Ba Thành nói to ở phía trước :
- Văn à...con nhớ đổ nước đều đều cho nó nha...đừng để nó bị mất nước...nguy hiểm lắm.....

Xe vẫn lăn bánh trên đường , từ nhà tôi đến SG hơn 60 cây số...Thỉnh thoảng Ba cứ quay đầu nhìn về phía sau để trông chừng tôi , và nhắc chừng Văn tôi thấy Văn gật đầu và dạ nho nhỏ , tay Văn vẫn đan lấy tay tôi , như muốn truyền hơi ấm và nghị lực cho tôi , tôi nhìn Văn với đôi mắt triều mến và biết ơn ( tấm chân tình của Văn làm cho tôi thương yêu)...nhìn thấy giọt nước mắt còn đọng trên khuôn mặt kia , tôi muốn với tay lau...nhưng tôi hoàn toàn bất lực....muốn chòm lên để hôn vào gương mặt dễ thương đó...tôi đành....vì không còn một chút sức trong tôi...đành nghẽo đầu vào lòng Văn và khép mắt lại...

Tôi rên....và nói đứt khoảng :
- L ạ n h...l ạ n h...q u á.....

Văn ôm chặt tôi hơn...và rồi...tôi mê man.....không biết đến bao lâu .

Khi tôi mở mắt ra , chai nước biển treo tòn ten phía bên trái , đang nhỏ từng giọt từng giọt chầm chậm , phía bên phải Văn đứng đó với nét mặt u sầu , đảo mắt nhìn xung quanh , thấy mình nằm trên chiếc ghế bố cá nhân (loại ghế bố xếp của thời Quân Đội cũ) phía dưới mông có 1 lổ lớn (xấu hổ hết sức)
Mùi thuốc sát trùng cực mạnh xông lên khắp phòng...

Văn bước đến bên tôi , nắm tay tôi và hỏi :
- Chị thấy sao ? đã nghe đở chút nào chưa ? chị làm Văn lo quá...bộ chị tính bỏ Văn sao ?

Tôi cảm động đến nước mắt trào ra , Văn thật là dễ thương ...

Ngày hôm sau , Mẹ tôi , em Phương (đứa em gái kế tôi) đến SG , nhưng không biết đường đi nước bước ở Nhà Thương Chợ Quán , nên 2 người đến nhà Chú ruột của tôi , và nhớ Chú đưa đi vào thăm tôi ,

Đúng thời điểm đó , ở SG đang có dịch , dịch tả , Nhà Thương Chợ Quán chứa không biết là bao nhiêu...

Nhờ vô mấy chai nước Biển , tôi khõe dần...Văn dìu tôi ra công viên của BV ngồi cho thoải mái , nằm đã mấy ngày nay , tứ chi tôi rũ riệt , tôi và Văn đều đồng ý là do ly kem 7 màu của Hoàng Gia là thủ phạm...


Hai đứa tôi ngồi nơi ghế đá , mỗi đứa mỗi suy nghĩ...Văn nghĩ gì....tôi không hiểu....và nếu như trong lúc này Văn tỏ tình với tôi thêm lần nữa như mấy ngày trước khi 2 người đi dạo phố , chắc tôi bằng lòng ngay , tôi sẽ ngã vào lòng Văn ngay...vì tôi đã hiểu được Văn , Văn thật sự yêu tôi , những ngày qua Văn đã chứng tỏ cho tôi thấy , Văn là người chồng tốt...không ai yêu tôi bằng Văn...

Tôi chờ đợi....mà Văn thì không thốt lên lời nào nữa cả , với bản tính e lệ của tôi , làm khổ đời tôi cho đến bây giờ...

Ở Nhà Thương 3 ngày , tôi được về nhà , Văn & Thành ghé ngã 6 La Cay mua vô số đồ ăn bổ để cho tôi bồi dưỡng ...

Thế rồi....có một đêm...Văn đến nhà thăm và mang đến thật nhiều quà...
làm Mẹ tôi cảm động lắm (nhưng Bà không bao giờ hiểu được là Văn yêu tôi , vì Văn quá kín đáo)...

Văn hỏi tôi :
- Chị có thể đi dạo mát với Văn 1 vòng không ?
Tôi hơi lưỡng lự...vui và sợ (vì tôi cũng đã yêu Văn rồi mà)...
Văn thấy tôi do dự nên Văn trấn an tôi :
- Lần này Văn không làm chị khó xử nữa đâu ! Văn nhờ chị 1 việc thôi mà...
Tôi gật đầu .

Hai đứa tôi thã bộ trên lối đường mòn , hướng về lối nhà của Thành ,đi 1 đổi thật lâu , chưa ai nói với ai câu nào...gió đêm quyện vào những nhánh lúa nghe xào xạc...bỗng Văn dừng lại , tằng hắng lấy giọng :
- Văn....Văn... muốn đi xa....Văn muốn gởi nhờ chị giữ giùm Văn vật kỷ niệm , đây là chiếc nhẫn kim cương kỷ vật của Mẹ Văn.

Văn vừa nói dứt câu , tôi nghe chao đão , nhưng may quá , đêm tối nên Văn không nhìn thấy nét hoảng hốt của tôi....

Rồi Văn nắm lấy tay tôi , tròng chiếc nhẫn vào , chiếc nhẫn hơi rộng nên Văn phải xỏ vào ngón giữa tay tôi , và bảo :
- Sao tay chị lạnh quá , hay chị chưa khõe hẳn , thôi mình về kẽo chị bị bệnh thì khổ , lần này không có Văn ai sẽ lo cho chị.

Trời ơi ! tôi muốn ôm lấy Văn và nói : Chị cũng yêu Văn ... nhưng dù sao , tôi cũng đã từ chối Văn rồi...cho nên Văn đã chọn hướng đi cho mình , hơn nữa hiện tôi đang là một người phụ nữ có chồng , và chồng tôi còn đang bị cảnh tù đày....không...không...không được làm thế....

Trăng đã lên cao....mờ và buồn...về tới trước nhà , có lẽ Mẹ tôi và các em đã ngủ , Văn từ biệt :
- Cho Văn gởi lời chào Má , các em , còn chị...chị ráng giữ gìn sức khõe , và xin chị nhớ cho rằng , dù là ở đâu , nơi nào , bóng hình của chị Văn cũng không bao giờ quên.....

Thế rồi....Văn vượt biên....chuyến đi đó...không bao giờ đến bến bờ tự do....Văn của Tôi đã ngủ sâu muôn đời dưới lòng Đại Dương...



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét