Giọt Buồn Không Tên

chân qua vạn nẻo đường
Thị thành hoang vắng phố phường quạnh hiu
Hồng trần bám nhạt bờ rêu
Sang
ngang gặp gió xoay chiều đớn đau
Còn xa lià chốn chôn nhau
Mãi chưa dứt khoát niềm đau nỗi buồn
Giọt lệ khóc kiếp tha hương
Buồn nghe cuồn cuộn trong hồn sóng xao
Không gian u uất một màu
Tên ai thầm gọi nghe đau đớn lòng ...

HồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngS

PhotobucketPhotobucket

Visitor Map

Chủ Nhật, 27 tháng 9, 2009

MGĐ2012- Chiều, Thân Phận ...

Chiều


Chiều nay ra đứng đầu sông.
Ngóng anh về với nỗi lòng cuồng lưu.
Anh đâu mà khói mây mù.
Anh đâu để cả trời u uẩn buồn

Hồng Sang
Thân Phận

Ngồi nhìn những chiếc lá rơi.
Lòng ta thổn thức như khơi cội nguồn.
Lá rơi rồi lá rơi tuôn.
Gió sang rồi lại từng luồng gió sang.
Lòng sao chi xiết bẽ bàng.
Có cơn gió lạnh xuyên ngang qua hồn.
Cố đem sầu muộn vùi chôn.
Mà sao như cứ oan hồn nhởn nhơ.
Ngồi nhìn rạng liễu buông tơ.
Nghe chuông chùa đổ dật dờ không gian.
Thân mình như chiếc lá vàng.
Úa tàn khô héo lang thang bên lề.
-Phải chăng...một cõi đi - về...

Hồng Sang

Thế Rồi

Thế rồi một buổi chiều Đông.
Được tin tan nát cõi lòng hắt hiu
Anh về với đất một chiều.
Nhìn lên chợt thấy cánh diều đứt dây.

Bỗng nghe tiếng khóc đâu đây.
Gió chiều lồng lộng mà mây mịt trời.
Thôi rồi ta hết chung đôi.
Anh nằm yên giấc trên đồi trăm năm.

Còn em đếm bước âm thầm.
Một vầng trăng nhớ đêm rằm còn nguyên.
Một con đò nhỏ chao nghiêng.
Từ nay ôm hết muộn phiền trong em.

Gió lay lá rụng bên thềm.
Nhìn lên em thấy cánh chim lạc đàn.
Xứ người mỏi bước lang thang.
Xứ người ru giấc mộng tàn đớn đau.

Hồng Sang

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét