Giọt Buồn Không Tên

chân qua vạn nẻo đường
Thị thành hoang vắng phố phường quạnh hiu
Hồng trần bám nhạt bờ rêu
Sang
ngang gặp gió xoay chiều đớn đau
Còn xa lià chốn chôn nhau
Mãi chưa dứt khoát niềm đau nỗi buồn
Giọt lệ khóc kiếp tha hương
Buồn nghe cuồn cuộn trong hồn sóng xao
Không gian u uất một màu
Tên ai thầm gọi nghe đau đớn lòng ...

HồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngS

PhotobucketPhotobucket

Visitor Map

Chủ Nhật, 27 tháng 9, 2009

MẸ0013- Về Cha




"Công Cha như núi Thái Sơn"
"Nghĩa Mẹ như nước trong nguồn chảy ra"
)*(
Ơn Nghĩa Sanh Thành

Ngày mai...ngày Lễ Của Cha
Chúc mừng bè bạn nhà nhà hân hoan...
Cứ đến tháng 7 là lòng tôi có những xót xa , mặc dù thời gian trôi qua đã lâu lắm rồi...Giờ này bên Việt Nam chắc là trời đang mưa...Lùi về quá khứ...1972...những hình ảnh mà không bao giờ nguôi ngoai trong lòng tôi...
.... Bên ngoài mưa rơi mưa rơi...người ta đang lịm xác Ba tôi , từng tấm vải trắng phủ quanh quan tài...Ông Ngoại tôi đở xác Ba tôi với 1 vài người thân giúp sức , nhìn Ông Ngoại với đôi cánh tay già gầy guộc , từ từ phủ những tấm vải trắng vào thân xác Ba tôi...Đời đời tôi cách xa Ba bởi màu trắng tang tóc ấy...
Nắp quan tài được đậy lại , từng tiếng búa nện đinh làm buốt xoáy lòng tôi...Những ngọn nến lung linh tỏa sáng , vài giọt nến chảy dài xuống nắp quan tài , mà tôi cứ ngỡ lệ mình tuôn chảy...
Ba đó...tôi đây...mà sao như cách biệt đến ngàn trùng , Thôi rồi...cánh chim đầu đàn đã gảy , chỉ còn lại mình Mẹ. Thì Mẹ làm sao chóng chỏi trước phong ba bão tố vào những ngày còn lại...
Ba đi rồi...Ba đi thật rồi...Ba ơi Ba...tôi gọi Ba trong thảm thiết , tôi gọi Ba trong nghẹn ngào....và thiếp đi lúc nào không hay...
Buổi sáng hôm sau , cũng vẫn là 1 ngày u ám...khi nghe ồn ào bên ngoài , tôi choàng tỉnh giấc , thì ra mọi người chuẩn bị đưa Ba tôi đến nơi an nghỉ cuối cùng...Trời mưa tầm tả , mọi người lo lắng bảo nhau : Nếu như mưa ướt quan tài , sau này các con các cháu làm ăn không khá...
Riêng tôi...tôi không nghĩ thế ! tôi cứ nghĩ rằng. Ba tôi ra đi đột ngột quá , sớm quá , bỏ lại Mẹ con chúng tôi bơ vơ giữa dòng đời xuôi ngược , nên động đến lòng Trời...
Những nắm đất vàng rơi rơi xuống huyệt , từng nắm từng nắm...mọi người cúi đầu từ biệt Ba tôi , ai ai cũng nước mắt đầm đìa......
Căn nhà của chúng tôi càng trống vắng thêm , thế rồi những ngày buồn tẻ cứ kéo dài với gia đình tôi . Mẹ tôi không còn hăng hái với công việc như xưa . Bà ít la rầy chị em chúng tôi . Mẹ thường ngồi 1 mình trầm tư...gương mặt Mẹ thêm vài nếp nhăn , mặc dù Mẹ còn rất trẻ (38 tuổi)...có phải Mẹ quá buồn vì nhớ Ba ? và cũng quá lo âu vì cái gánh quá nặng mà Ba vừa để lại...
Thời gian...người ta thường bảo "Thời gian là liều thuốc quý" nó xoa dịu hết mọi vết thương đau...những người chết thì đã yên mồ yên mả . Còn người sống thì vẫn phải tiếp tục sinh tồn , cứ phải cúi đầu dấn bước ....mà không thể nào biết được ngày mai ấy sẽ ra sao ? đen tối hay tươi sáng , bi thương hay huy hoàng...
Có những đêm mưa tầm tả...trong ngôi nhà cũ kỷ , 2 Mẹ con 2 tâm sự , mà tâm sự nào cũng tràn đầy nước mắt ...Một mái đầu bạc thì nhớ thương người đã yên giấc dưới đáy mồ sâu...Còn một mái đầu xanh thì nhớ người đi một phương trời xa...không biết bao giờ trở lại...
Cây buồn thôi nở hoa...cây buồn thôi kết trái...viễn ảnh của tương lai...ôi...mờ mịt ngút ngàn...Mảnh vườn nhỏ của chúng tôi...những lá trầu èo uột vàng héo , không còn cho lá xanh tươi như xưa , mặc dù Mẹ con tôi gánh nước tưới mỗi ngày...

Khóc Cha

Cha ơi ! Cha đã đi rồi
Các con với Mẹ bùi ngùi đớn đau
Bây giờ biết phải làm sao
Ngậm ngùi thương nhớ ruột đau như dần...
Nắng chiều đã tắt ngoài sân
Lòng con dạ Mẹ cùng lâng lâng buồn
Sư Thầy đánh mấy hồi chuông
Giọng Thầy áo não thảm buồn bi ai...
Cha nằm êm trong quan tài
Mẹ con chẳng biết ngày mai thế nào
Ngày mai rồi sẽ ra sao
Nhà mình vắng trước trống sao thâm tình...
Tháng ba vừa khóc em Minh
Đến nay tháng bảy Cha mình ra đi
Hỡi ai thấu nỗi cảnh này
Sanh , ly , tử , biệt tạo chi cơ cầu...
Mẹ thì cúi mặt âu sầu
Con biết khuyên giải thế nào cho nguôi
Mẹ còn trẻ lắm Cha ơi !
Mới bốn mươi tuổi lệ rơi chôn chồng...
Rồi đây những buổi chiều Đông
Cha đi biền biệt yên lòng sao Cha...

Hồng Sang

Nhớ Cha

Cha tôi an nghỉ trên đồi
Hoa Bằng Lăng tím rụng rơi quanh mồ
Trên đầu con chít khăn sô
Cha nằm dưới mồ lẵng lặng sao Cha...
"Còn Cha gót đỏ như son"
"Đến khi Cha mất gót con lấm bùn"
Lấm bùn chẳng ngại Cha ơi !
Lấm lem cuộc đời thật khổ cho con...
Lấy chồng từ độ trăng tròn
Hai mươi mốt tuổi ôm con đợi chồng
Chàng theo tiếng gọi non sông
Cháu Lạc Con Hồng ghi chép sử sanh...
Không ngờ trang sử lật nhanh
Nên con phải đành làm kiếp vọng phu
Thời gian thăm thẳm mịt mù
Mười Thu rồi cũng có dư một vài...
Nỗi niềm con quá chua cay
Giấc ngủ đêm dài Cha hiện trong mơ
Nhớ lại những chuổi ngày thơ
Mỗi lần vấp ngã con chờ Cha khuyên...
Bây giờ vấp ngã triền miên
Cha không còn nữa lời khuyên không còn
Dù cho Biển cạn Non mòn
Lòng con mãi mãi vẫn còn nhớ Cha...

Hồng Sang

GIỌT NƯỚC MẮT CỦA CHA

Ngày con lên đường xa
Giọt nước mắt của cha
Là quê hương mong mỏi
Là sông núi thiết tha

Giọt nước mắt của cha
Trũng sâu thành biển cả
Suốt cuộc đời vất và
Vật lộn với phong ba

Giọt nước mắt của cha
Như mưa vào sỏi đá
Xôn xao từng cánh lá
Tình yêu thương chan hòa

Giọt nước mắt của cha
Dạt dào như lòng mẹ
Vỗ về con nhè nhẹ
Những ngày tháng trôi qua

Chờ con trong nhung nhớ
Gọi con trong đêm mơ
Là lời thơ muôn thuả
Ru con trong bơ vơ

Con âm thầm nuốt lệ
Cắn môi chặn tiếng òa
Ôm vào lòng tất cả
Nước mắt và tình cha

Giọt nước mắt của cha
Lung linh như Ngân Hà
Muôn vì sao lặng lẽ
Tiễn con lên đường xa .

Vũ kim Thanh

Nhớ Cha

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét