Con viết lá thư này trong mùa VU LAN , con biết mùa VU LAN là một mùa báo hiếu , bao nhiêu năm đơn độc trong đời con , với tấm lòng ngậm ngùi , con không thể nào thấu hiểu hết những nỗi đau thương và nỗi bất hạnh của Mẹ. Mẹ đã nuôi dưỡng và dạy dỗ chúng con từ lúc thơ ấu...cho đến tuổi trưởng thành , chưa xong niềm ao ước của Mẹ . Mẹ chưa từng hưởng một ngày yên vui....
Mẹ thường dạy các con rằng : " hạnh phúc của Mẹ là được thấy các con trưởng thành , nên người và hạnh phúc "...Con chỉ biết rằng trong giây phút đó nước mắt hòa trong tiếng nấc nghẹn ngào của con ,con đã kêu lên hai tiếng : " Mẹ ơi ! ".
Con còn nhớ ngày đó ,con còn bé quá...lúc đó con chỉ có mỗi mình Mẹ thôi...khi đi học về ngoài trời mưa tầm tã lạnh quá...con vội vã chạy xông vào trong vòng tay Mẹ. Con thấy như có hơi ấm từ nơi Mẹ truyền sang , khi con đau bịnh con rất sợ uống thuốc Mẹ hiền lành bảo : " uống thuốc đi con...thuốc đắng dã tật "...khi con lười ăn...Mẹ ân cần khuyên bảo : " này ! ăn cho mau lớn , học cho giỏi cho ngoan Mẹ cưng "
Cách đây nhiều năm , Mẹ con ta sang định cư trên nước Mỹ xa lạ này , đất nước và con người không cùng tiếng nói giống ta , một Mẹ cùng bốn đứa con bắt đầu lại cuộc sống mới trong những ngày đầy hoang mang lo âu...và sợ hãi....
Có những đêm con ngồi trong phòng học , có tiếng đóng cửa xe...con nhìn ra...bóng của Mẹ đang đi trong tuyết , tuyết rơi rơi phủ xuống tóc Mẹ...phủ xuống người của Mẹ . Mẹ bước vào nhà có phảng phất mùi
dầu mỡ của nhà Hàng. Ôi ! Mẹ cả đời tần tảo vì các con...Con hỏi Mẹ : " Sao Mẹ về trễ quá vậy Mẹ ? " Mẹ bảo : " Tuyết hôm nay rơi nhiều quá....Mẹ không dám lái xe nhanh ! Thôi con vào mà ngủ cho sớm đi , ngày
mai còn phải đi học nữa đó ".
Thì ra Mẹ cứ lo cho các con. Còn riêng thân Mẹ Mẹ không bao giờ nghĩ đến....
Sáng sớm Mẹ thức dậy lúc 4 - 5 giờ sáng...ra đi khi các con chưa thức....khuya Mẹ về thì các con đã ngủ say...suốt bao nhiêu năm Mẹ vò võ một bóng...như cánh Cò lặn lội bên sông....
Qua vài năm sau đó , một buổi chiều trong một gian phòng mà con chỉ có nghe tiếng tíc tắc tíc tắc của chiếc đồng hồ treo tường qua từng giây từng giây Mẹ nắm tay con thật chặt...Mẹ bấu tay con thật chặt Mẹ như sợ bị vuột mất con ra khỏi đời Mẹ...Con thấy một dòng nước mắt lăn xuống từ đôi má trũng sâu của Mẹ...Như có điều gì muốn nói với con rằng Mẹ còn nuối tiếc cái điều gì đó...và bàn tay Mẹ từ từ buông lõng nơi con , sự buông lõng bàn tay của Mẹ ra khỏi đời con nay đã bao năm....hình ảnh của Mẹ và lời nói của Mẹ vẫn còn vang vang nơi con...xin những hình ảnh và lời nói ấy hảy bay xa đến một nơi nào con tín ngưỡng , như một lời cầu nguyện của con...
Nhân một ngày nghỉ , một mình con trong căn phòng đối diện với bức ảnh thờ của Mẹ. Con cố gắng sống hết ý nghĩa cho tình Mẹ....Những lời con viết ra đây sẽ chuyên chở hết tâm tư đời con...Con muốn ý tưởng này của con sẽ tan vào không gian....để Mẹ nghe được...như nghe được từng hơi thở trong con...
Thưa Mẹ ! Đại Lễ VU LAN thường rơi vào mùa Thu ,lòng con chợt như có chút gì buồn buồn khi mà những chiếc lá úa vàng ngoài kia lao đao rơi xuống...
Con biết con đã mất Mẹ từ bao lâu nay...bên cạnh con có những người còn Mẹ còn Cha , con thấy họ hạnh phúc quá...Con ước ao thèm muốn...ước muốn 1 chút gì đầm ấm nơi lòng con...một nơi nương tựa cho
con khi mà mai sau đời sống vắp phải những bất hạnh - khổ đau, con biết lấy ai xẻ chia ngọt-bùi-cay-đắng.
Mùa Thu năm nay lại về , con thấy một màu mây ảm đạm , gió hiu hiu thổi làm se lạnh lòng con , khi bước chân ra khỏi nơi làm việc. Gió mùa Thu đây rồi ! Man mác và buồn tênh...Có phải Thu và Mẹ cùng một nỗi lòng ? khi mà con nhớ ngày xưa Mẹ thường hát ru :
" Gió mùa Thu Mẹ ru con ngủ"
" Năm canh chày thức đủ năm canh "
Hai câu ca dao này thực sự hôm nay. không còn Mẹ , con mới hiểu ra....chỉ có gió mùa Thu mới chuyên chở hết tiếng lòng của Mẹ. Mang theo nỗi lạnh lẽo , cô đơn quạnh vắng suốt năm canh trường...để cầu cho con giấc ngủ bình an...Con cũng đã từng trằn trọc suốt đêm ....có những đêm con không ngủ được , con mới cảm thấy được nỗi quạnh vắng mênh mông của màn đêm vô tận...Con mới cảm thấy được lòng Mẹ bao la vô tận....
Nay ngồi đây với những tiện nghi vật chất mà con có được ngày hôm nay con nghĩ nó cũng đánh đổi nước mắt hòa cùng chén cơm trong Mẹ...
Có những ngày nghỉ lòng buồn vô hạn , con lang thang đến những Mall nhìn ngắm người qua kẻ lại , con cảm thấy cô đơn quá đỗi , xung quanh con không một người thân...không một đồng bào...Con lên tưởng đến nỗi quạnh vắng cùng cực ,nỗi đơn độc của một kiếp người ....
Mùa Lễ VU LAN năm nay con biết sự tích Bồ Tát Đại Hiếu Mục Kiền Liên đi tìm Mẹ. Ngài quán chiếu trong nhiều cõi và thấy được Mẹ Ngài đang thọ báo... Hạnh Nguyện của Ngài và mười phương Hạnh Nguyện Bồ Tát đã giải thoát cho Mẹ Ngài hết tội trầm luân...
Nhiều năm nay con cũng đi tìm Mẹ. Con lục tìm trong ký ức tuổi thơ của con, con chỉ thấy hình ảnh người Mẹ nhọc nhằn lao khổ âm vang đâu đây như những tiếng ru con trong đêm khuya khoắc của Mẹ...
Con còn nhớ Mẹ thường kể rằng : Thời gian 1975...khi Cha con vào tù, 3 tháng sau Mẹ mới sanh con. Mẹ già đi nhiều so với tuổi đời của Mẹ. Mẹ ra đi từ sáng sớm tinh sương đến chiều tối. Mẹ như con chim có đôi cánh hạc , bay vào giông tố...xoãi cánh ngàn phương,giữa trời đất mông lung , để tìm kiếm cho bằng được miếng mồi tha về cho chúng con, khi về đến nhà Mẹ mang về những thức ăn đôi khi là những củ khoai củ sắn , đôi khi là những hạt bo bo...
Tất cả những buồn thương đã hiện lên đôi mắt đó của Mẹ...nỗi nhớ xa xăm về Cha, nỗi lo lắng cho đời sống chúng con như bóng đêm mịt mù xa thẳm. Con còn nhớ 1 câu trong bài hát nào đó " Đau thương này con biết trả lại cho ai "... Con biết nước mắt con chỉ làm giàu chất mặn cho biển mà thôi...
Con được Mẹ sinh ra vào mùa Thu 1975-Mẹ kể rằng "Ngày xưa Mẹ là một Thiếu Nữ ở quê. Mẹ như một bông hoa đồng nội , gặp Cha con trong môi trường chinh chiến lúc đi đi lúc về về , ít khi đoàn tụ chiến trường miền Nam dữ dội quá Mẹ thầm lo như nỗi lòng người chinh phụ. Biến cố 75 trước ngày sanh ra con thì Cha con đã vào tù. Cha ra đi chưa được thấy mặt con. Cha chưa nói với con lời nào...Lúc đó Cha đã nói gì với Mẹ...Rồi thôi ! Cha không trở về Cha vĩnh viễn ở lại núi rừng Việt Bắc. Để Mẹ phải đối diện với biển đời mênh mông sợ hãi tang tóc của những
năm tháng đó...30 năm hôm nay của con cũng là 30 năm con vẫn hằng nghĩ rằng Cha con vẫn thường có mặt trong con , cho nên thường đêm đứng nhìn về hướng sao khuya lòng con như ngọn đèn đốt lên.
" Mỗi đêm mỗi đốt đèn trời"
" Cầu cho Cha Mẹ sống đời với con"
Một lần con được xem 30 năm nhìn lại của Trung Tâm ASIA phát hành , con không cầm được nước mắt ,
con thấy sự hy sinh to lớn của Ông Cha Bà Mẹ. Sự thầm lặng hy sinh đó như những giọt nước rĩ rã từ mạch nguồn qua bao ghềnh thác , rồi kết tụ về Biển Đông....Giọt nước mắt của người Cha....Giọt nước mắt của người Mẹ...đã thấm vào lòng đất vượt qua muôn trùng ngại chướng để nuôi dưỡng cho muôn loài....
Con đã thấy những đứa trẻ không còn Cha...không còn Mẹ. Bơ vơ như chim non lạc loài giữa hư không...
Mẹ và Cha của những đứa trẻ này cũng là những người Dân Việt...cùng một ngôn ngữ...cùng một màu da...
Con đã thấy trên Biển Đông....đồng bào mình vượt bão tố....đi tìm TỰ DO....kẻ còn người mất....
Con đã thấy trong trại tỵ nạn.....
Con đã thấy nơi rừng sâu...những ngục tù. Có linh hồn Cha con ở đó....
Con đã thấy khi Ông Cha Bà Mẹ dắt dìu những đứa con bước vào thế giới mới hoang mang đầy lo sợ ....và con cũng thấy TÌNH CHA NGHĨA MẸ...
Thay lời này con xin nguyện đến :
" HẠNH PHÚC CHO NHỮNG AI CÒN CHA CÒN MẸ"
Mùa VU LAN 2007.
(viết cho con trai út joey Do)
Chớm Thu...
Hồng Sang
NHỚ MẸ
(Cùng là người không còn mẹ riêng tặng HS)
Từ độ quê mình vang súng trận.
Rời quê sang tận chốn biên thùy.
Đâu biết gì cảnh sống lắm gian nguy.
Nhìn chăm mẹ thấy buồn trong khóe mắt.
Có những con người vào Nam ,ra Bắc.
Họ vẫn âm thầm nhắm mắt để chia tay.
Và thế là trong lửa đạn bom bay.
Đêm súng nổ và đến ngày giải phóng.
Tựa cửa mong con đâu ngờ còn sống.
Con trở về mẹ lại bỗng ra đi.
Đâu có ngờ ngày gặp lại chia ly.
Và vĩnh viễn ngày đi là vĩnh biệt.
Mất mẹ rồi đời con nhiều thua thiệt.
Khi sớm ,khi chiều đâu bóng mẹ yêu.
Đêm trở về thân độc chiếc cô liêu.
Luông khẩn nguyện điều tốt lành cho mẹ.,.
ichnguyen
CÒN ĐÂU.
Con về quê cũ nắng chang chang.
Giếng nước bờ tre ở cạnh làng.
Chẳng thấy mẹ ngồi đang xét chuối.
Đâu còn dáng đứng lượm khoai lang.
Bàn thờ nghi ngút màu tan chế.
Cung thánh tưng bừng tiếng nhạc vang.
Chết lặng tâm hồn khi trở lại.
Đâu còn ai nữa để cưu mang.,.
ichnguyen
Nhớ thương mẹ
Giữa đêm khuya tôi chong đèn nhớ mẹ
Nỗi lòng thương hương khói tỏ sao vừa
Tiếng thạch sùng chép lưỡi cứ dần thưa
Như giày xé lòng tôi chưa đủ nhủ nhớ
Tim rỉ máu ngọn đèn không sáng nữa
Cảnh mồ côi hằng bữa viếng đời con
Mẹ ra đi mang theo cả héo mòn
Cả biển lớn yêu thương còn dang dở
Mẹ mất rồi mà sao tôi cứ ngỡ
Ở bên mình trăn trở dạy khuyên luôn
Trái tim côi hình ảnh mẹ cứ quay cuồng
Bao kỷ niệm mãi tràn về như thác đổ
Mẹ dìu tôi vượt qua bao gian khổ
Nuôi nấng dần tu bổ mãi thành nhân
Tôi cầu xin trời phật hãy dành phần
Cho cha mẹ luôn theo gần con mãi
Cuộc đời tôi bây giờ hằng từng trải
Cay đắng ngọt bùi khổ ải cũng nuôi con
Tuệ giác lớn lên từ sức mẹ hao mòn
Từng sớ thịt có từng nơ ron cha mẹ
Ai nuôi nấng những ước mơ tuổi trẻ
Đã vun trồng chia xẻ đã hằng mong
Thời gian qua tất cả xếp vào trong
Chỉ giữ lại tấm lòng yêu thương mẹ
Dù hạnh phúc hưởng cuộc đời vui vẻ
Luôn nhớ rằng xác mẹ ở gò hoang
Đang dỏi theo con khắp các nẻo đường
Hãy thánh thiện đừng tổn thương lòng Mẹ
VETRATHO
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét