Giọt Buồn Không Tên

chân qua vạn nẻo đường
Thị thành hoang vắng phố phường quạnh hiu
Hồng trần bám nhạt bờ rêu
Sang
ngang gặp gió xoay chiều đớn đau
Còn xa lià chốn chôn nhau
Mãi chưa dứt khoát niềm đau nỗi buồn
Giọt lệ khóc kiếp tha hương
Buồn nghe cuồn cuộn trong hồn sóng xao
Không gian u uất một màu
Tên ai thầm gọi nghe đau đớn lòng ...

HồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngS

PhotobucketPhotobucket

Visitor Map

Thứ Hai, 21 tháng 9, 2009

DĐCT004- Dòng Đời Của Trầu


Mẹ tôi hiền lành và chơn chất lắm...mà lúc đó nghĩ ra tôi cũng hơi là lạ.không biết bạn nào có trò chơi giống tôi không ? Cực khổ với thời gian quá dài , hình như lòng tôi đã nguội lạnh ,chẳng nghĩ đến tình cảm Nam Nữ ! 15 năm...gần 15 năm đó , ở vào cái lứa tuổi thật đẹp của người phụ nữ trồm trèm 40.....

Sau những lúc rổi rảnh , chờ đợi thâu tiền của bạn hàng , tôi tìm 1 quán cà phê nào vắng...để viết thư "Thư viết và gởi cho tôi" có lúc một tuần lễ tôi viết 2 lá của 2 người khác nhau...viết xong...rồi gởi về địa chỉ dưới quê . Cuối tuần về thăm Mẹ và các em thì thế nào cũng được chúng "Báo cáo" cho coi...
- Chị Hai ! có thơ gởi cho chị nè...
Nhìn trên phong bì là biết ngay rồi...cầm lá thư chạy u ra sau vườn , tòn ten trên chiếc võng , vừa cắn ổi - mận vừa đọc thơ tìn....có khi hưng hứng thì đọc lên vài câu mùi mẫn cho mấy đứa em nghe ....

Người xưa thường bảo " Chơi dao có ngày đứt tay"...đúng thật...và rồi tôi bị "Tổ trác" bởi cứ diễn đi diễn lại cái màn đó....sao mà xui thế không biết , suốt cả tháng trời khi tôi gởi lá thư về quê...là tôi bận rộn đến bù đầu ,không có thời gian về quê thăm Mẹ và để đọc thư , hàng hóa về tới tấp ,nào là tận mãi Cảng dưới Cần Thơ , rồi Cảng kho 5. rồi hàng xách tay ở phi trường...v...v....

Đi lãnh hàng ở phi trường ....vừa về đến Cửa Hàng , nhìn thấy Mẹ tôi ngồi đợi mà mặt mày Bà bí xị , tôi lo lắng hỏi :
- Gì vậy Mẹ ! nhà mình có chuyện à ? ai chở Mẹ lên vậy ?
Tôi hỏi một hơi ,Mẹ đưa mắt nhìn quanh , Bà thấy ở Cửa Hàng đông người quá , không tiện nói ra , nên Bà bảo :
- Nhập hàng cho xong đi , rồi chở Mẹ về nhà , ở đây đông quá nói ra không tiện đâu.

Cô Ngọc Cửa Hàng Trưởng cũng nói :
- Cô Sang giao cho con lo cho , cô chở Bà Bác về nhà , Bà Bác chờ lâu rồi , để Bà Bác sốt ruột tội nghiệp...

Vừa về đến nhà , Mẹ lấy trong túi áo bà ba 1 lá thư nhăn nheo đưa cho tôi và bảo :
- Con đọc đi...
Tôi cầm lá thư trong tay , chưa đọc vội ( vì chính tôi đã rỏ tôi viết gì trong ấy mà )
Cơn hối hận dày xéo trong tôi , hơn lúc nào hết , thương Mẹ vô cùng. Tôi ôm Mẹ và nói :
- Không sao đâu Mẹ ! Mẹ đừng nghĩ ngợi và lo lắng nhiều , con xin hứa là từ đây trở đi , tình trạng này không còn sẩy ra nữa đâu. ( vừa hứa tôi vừa lau nước mắt )
Mẹ tôi ngạc nhiên hỏi :
- Con nói dzậy là sao ? Mẹ hổng hiểu ?
Tôi gượng cười cho Mẹ an tâm và cố đổi giọng dỗi hờn với Mẹ :
- Sao....sao...Dì Tư ...lại...xé thư tui...mà còn đọc lén nà...
Mẹ nghiêm giọng :
- Thiệt ra...tui cũng biết lực mà cô...nhưng nhận lá thơ lâu quá...tui cứ tưởng bạn hàng họ cần hàng...hổng xem mà báo cho cô Hai thì lỡ mất mối thì tụi nghịp cho cô đó mà....(rồi Bà đổi giọng ngay) ai ngờ...mà...mà...ngừ đờn ông ấy là ai ? mà tốt dữ dzậy...ông ta còn hứa sẽ bảo bọc hết mấy Mẹ con của con...


Tôi gượng cười cho Mẹ an tâm , và trả lời Mẹ :
- Mẹ ơi ! có gì đâu , từ nay trở đi con sẽ bắt chước Mẹ , lo làm lụng nuôi các con cho chúng nên người , rồi mới tính thêm nha Mẹ !

Nhưng Mẹ tôi vẫn chưa an tâm , giọng Bà nhỏ hơn :
- Nhưng con còn trẻ quá....

Lúc đầu tôi chỉ định là viết ít dòng thôi...nhưng khi ngồi vào...ôn lại quá khứ...dĩ vãng....thì ở đâu nó cuồn cuộn tràn về....tuôn mãi...tuôn mãi...nói làm sao cho hết , khi mà nỗi cảm xúc òa vỡ trong lòng...giống như con sông quê tôi tràn đầy trong những ngày nước lớn....

Như tôi đã nói ở đoạn trước , con người ta ở đời có 3 giai đoạn...riêng tôi thì chỉ còn nhớ thủa ấu thơ ....một chút của ấu thơ ngắn ngủi và lờ mờ. Đó là những cánh đồng ruộng quê nhà...sau những giờ tan học , xách mo cơm , xách ấm nước trà , và gói thuốc rê cho ông Ngoại.....Tôi hồn nhiên với bờ đê ruộng lúa , vui với những con Diều giấy tự làm bằng giấy vỡ học trò , dán bằng những hột cơm nguội.....





Nắng Chiều Quê Ngoại.


Vắng tôi đồng ruộng có buồn.




Những chiều nhạt nắng trên nương chiều về.
Tan học , cầm gói thuốc rê.
Tay xách ấm nước cận kề mo cơm.


Cánh đồng lúa chín vàng ươm.
Ông tôi đang cúi lom khom tìm gì.
Nước đầy tôm cá thiếu chi.
Cá Tràu , Cá Đối vương kỳ vẩy đuôi.


Bắt lên đốt lửa nướng trui.

Ăn với cơm vắt...ngon...ôi ! quá chừng.
Nước trà nửa bát lưng lưng.
Thuốc rê phà khói , nhịp chân run đùi.


Ông tôi tuổi đã bảy mươi.
Mà trông tráng kiện da mồi tóc sương.
Bỏ quê trong một chiều buồn.
Tôi lên thành thị mà thương Ông mình.


Xa rồi....đám lúa , bờ kinh.
Mỗi chiều nhạt nắng một mình ông tôi.
Quấn thuốc rê...ngó nhìn trời.
Nhớ cô cháu gái xa xôi thị thành...

Tuổi ấu thơ đi qua rất nhanh , mỗi lần nghe tiếng súng xa xa vọng về....mỗi lần nghe tin tức của chòm xóm chuyền miệng nhau, thì thầm to nhỏ và kèm theo tiếng thở dài...

Không còn những đêm trăng thanh gió mát của ruộng đồng êm ả...không còn những trò chơi của tuổi thơ nhảy dây , cút bắt , chơi nhà chòi , chơi đám cưới...Bởi thế cho nên khi đọc được bài thơ của Mai Lương Quốc Tuấn ,và Dương Vũ Lâm Kiều. thì lòng tôi tuôn tràn cảm xúc...dĩ vãng từ xa xưa hiện về.

Trò Chơi Ngày Ấy.
Khi xưa còn bé ta chơi.
Trò chơi đám cưới cô dâu nghèo nàn.
Ruột Báng thì giả Kiềng vàng.
Lá môn làm lộng đưa Nàng dìa Dinh.

Chú Rể chân đất lấm sình.
Cô Dâu tóc rối cài cành hoa Trang.
Hai họ cũng chẳng giàu sang.
Đứa quần thủng đáy , áo quàng vá vai.

Giọng khẽ khàng của ông Mai.
"Chúc bây giai ngẫu tóc may bạc đầu"
"Chú Rễ dám hun Cô Dâu"
"Thì tao sẽ đãi một chầu đá me"

Cô Dâu mắc cở e dè.
Chú Rể thủ thỉ "Sang nè..chịu đi"
"Nhưng mày phải đòi hai ly"
"Ừ đi ! Sang nhé...mình đi uống liền".

Đó là nụ hôn đầu tiên.
Của đứa con gái , thật phiền...ham chơi.
Áo trắng dính mực mồng tơi.
Miệng còn hôi sữa mà đòi nợ duyên.

Phải chăng duyên kiếp định tiền.
Của đứa con gái truân chuyên một đời...

Giữa thành đô nhộn nhịp xa mã , dành nhau những bước chân , cảnh ồn ào náo nhiệt làm tôi nhớ đến ông Ngoại da diết...

Và đã sẩy ra sự cố của Mai Lương Quốc Tuấn nên tôi muốn viết lên những dòng này hầu để an ủi em. Muốn cho Tuấn rỏ ở đời...mình khổ cũng có còn nhiều người khổ hơn mình...mình bất hạnh , cũng còn có nhiều người bất hạnh hơn mình...

Những năm trước đó thì tôi không rỏ , chỉ nghe Mẹ tôi kể lại...Má Lớn của tôi mất rất sớm...Má mất ở tuổi 29 , để lại 2 người con còn thật nhỏ đó là Chị Lan và anh Phụng của tôi...vài năm sau Ba tôi tục quyền. Khi Mẹ tôi về nhà chồng thì đã có sẳn 2 đứa con , chị Lan 6 tuổi anh Phụng 4 tuổi...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét