Giọt Buồn Không Tên

chân qua vạn nẻo đường
Thị thành hoang vắng phố phường quạnh hiu
Hồng trần bám nhạt bờ rêu
Sang
ngang gặp gió xoay chiều đớn đau
Còn xa lià chốn chôn nhau
Mãi chưa dứt khoát niềm đau nỗi buồn
Giọt lệ khóc kiếp tha hương
Buồn nghe cuồn cuộn trong hồn sóng xao
Không gian u uất một màu
Tên ai thầm gọi nghe đau đớn lòng ...

HồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngS

PhotobucketPhotobucket

Visitor Map

Thứ Năm, 24 tháng 9, 2009

DĐCT025- Dòng Dời Của Trầu

Thời gian đó là năm 76 - 77 chế độ mới chưa được ổn định , nên đời sống của người dân rất là khó khăn , kẻ có tiền nhiều thì hồi hộp lo sợ , sợ lại phải đổi tiền...còn những người nghèo khó thì lo lắng cho cơm ngày 2 bửa chẳng đủ no , kẻ buôn người bán cuộc sống rất là hổn loạn.

Tôi cũng hòa vào dòng người đó...đi buôn , thật ra nói 2 tiếng đi buôn cho sang thôi , chứ thật ra võn vẹn có 2 bao cát gạo nhỏ xíu thôi (vì tôi đâu có vốn nhiều). Tuyến đường tôi đi là : Sài Gòn - Bà Rịa - Vũng Tàu , ngày đi đến mấy bận...đi đi về về...cũng đủ nuôi cơm mấy Mẹ con tôi lây lất qua ngày , mặc dù rất vất vã , có hôm Biển động không cá , con bạn nó rủ :
- Đâu mình thử đi buôn xa 1 chuyến xem sao !
Nó rủ tôi đi miền Trung buôn gạo , chuyến đầu tiên đi xa tôi thật bỡ ngỡ , nên cứ theo nó tò tò , giận quá nó nổi cáo la tôi :
- Tự một mình mà đi tìm mua mau dìa bán sớm cho được giá , tò tò theo tao làm gì ?

"quê" quá...tôi vội rẻ đi riêng ra , nhưng trong lòng cứ ngập ngừng lo sợ , "Chợ Trời Nha Trang". Tôi bơ vơ , tôi ngỡ ngàng...nhưng rồi cũng xong , cuối cùng tôi cũng mua được 2 túi gạo.

Hoàng hôn buông xuống , đoàn người đi buôn ồn ào quá , kẻ bưng , người đội , kẻ kéo người lao nhao , tôi cũng theo họ đến đứng chờ Tàu Lửa.

Gió thổi quá mạnh làm tung tà áo bà ba đen mỏng manh của tôi , 1 tay giử tà áo , 1 tay tôi kéo lại mấy sợi tóc bị gió lùa , chúng cứ bay bay vào mắt vào mũi như trêu ghẹo tôi.

Khi tôi ngước mặt nhìn lên thì trước mặt tôi có 1 người thanh niên đứng nhìn tôi từ lúc nào , tôi đăm ra bối rối . Anh dáng người cao cao gầy , mặc bộ đồ đã bạt tếch và trên vai mang chiếc ba lô cũ kỷ , anh bước lại gần hơn đưa điếu thuốc lên môi hít 1 hơi thật dài và ném tàn thuốc xuống lề đường lấy giầy nhụi nhụi cho tắt , anh bước đến gần tôi lên tiếng :
- Chào...
Và tôi cũng lí nhí :
- Dạ...dạ..chào anh...
Anh làm quen :
- Vào Sài Gòn à ?
Tôi gật đầu , anh hỏi tiếp :
- Đi thăm Bà con ngoài này à ?
Tôi ngại ngùng đáp :
- Dạ...dạ...không....em em đi buôn...
Anh nhìn tôi tỏ vẽ không tin...vì vì có 2 túi gạo nhỏ xíu , xem ra còn ít hơn những gia đình đông con họ mua 1 lần.

Đến đây thì có tiếng động cơ của Tàu Lửa từ xa đến , càng gần càng gần mọi người lại nhốn nháo lên . Tàu ngừng hẳn , anh hỏi tôi :
- Có về không ?
Tôi phân vân :
- Nhưng nhưng Tàu đầy quá rồi ! đâu còn chổ ?
Anh nói nhanh :
- Kệ ! chuyến chót đấy ! không về thì định ngủ đây sao ?
Tôi lo lắng hỏi giọng run run :
- Bộ bộ ...hết Tàu thật sao ?
Anh ôn tồn bảo :
- Còn 1 chuyến...Tàu Thống Nhất , từ Bắc vào...nhưng họ không ngừng đâu.

Nói dứt câu , anh đưa tay ra phía sau lưng tôi và đẩy tôi theo dòng người lên Tàu và bảo :
- Lên ngay...lên ngay...
Tôi lưởng lự và rưng rưng nước mắt ( trời ơi ! từ bé đến giờ mới gặp cảnh này lần đầu) thì bỗng anh giựt mạnh lấy 2 túi gạo thảy lên mui và đu cửa sổ Tàu , lên xong anh thòng 2 tay xuống gọi tôi :
- Mau...lại đây...mau lên...đu lên mau...
Tôi chỉ biết ngoan ngoãn làm theo lời anh.

Lên đến mui Tàu rồi , tôi ngồi tư lự...bỗng dưng trong bụng tôi kêu rột rột...nhớ lại từ sáng giờ mình chưa ăn chưa uống gì cả , trong giỏ đệm còn 2 miếng đậu hủ chiên tôi mua lúc trưa , tôi lấy ra mời anh 1 miếng , anh lắc đầu :
- Anh vừa ăn cơm xong...em ăn đi kẽo đói.
Và rồi anh nhảy trở xuống , lát sau anh quay trở lại với bịt trà nóng trên tay và bảo tôi :
- Em uống đở trà nóng nhé ! họ hết đá rồi...vì đá họ lấy từ Sài Gòn ra...giờ này hết rồi.

Tôi nhận bịt trà từ tay anh , với ánh mắt biết ơn , tôi lí nhí :
- Cám ơn anh !

Nhưng tôi chưa uống vội...hơi ấm của bịt trà và với ánh mắt nhìn trìu mến của anh , tôi nghe lòng mình âm ấm...

Gió lùa về thêm và Tàu chuyển bánh...hoàng hôn lùi dần , trời buông phủ màn đêm , anh thu gọn các món hàng cho ngay ngắn để tìm chổ nghỉ lưng . Xong anh nằm xuống và lấy thuốc ra hút...nhả từ từ khói thuốc bay vào không trung anh lại hỏi :
- Ổng đâu ?
- Học tập cải tạo.
- Học ở đâu ?
- Ngoài Bắc...đi đợt 2 , ngày 26 tháng 6...

Trời về khuya se lạnh...tôi rùng mình với chiếc áo bà ba đen mỏng manh.
- Em nằm ngủ 1 chút đi .
Tôi lắc đầu , anh bảo tiếp :
- Không ngủ , nhưng cũng phải nghỉ lưng 1 chút chứ , cả ngày bôn ba rồi trông em xanh xao quá...

Mà thật vậy , vừa mệt , vừa đói, vừa lo , vừa lạnh nữa , hơn nữa tôi có làn da rất trắng nên trông xanh xao lắm , tôi e dè nằm xuống cạnh anh , anh hỏi thật nhỏ :
- Em có lạnh không ?
Tôi gật đầu , anh kéo vội tấm chăn mỏng phủ qua người tôi và nhét góc chăn vào cổ tôi....và..và...tôi...khóc..khóc thật lớn , khóc thành tiếng , anh lại hỏi :
- Sao em khóc ?
Tôi nói dối :
- Nhớ...con...
Thật ra trong lòng tôi lúc đó buồn vui lẩn lộn , và cảm động mối chân tình đó anh dành cho tôi , 1 cái cử chỉ nhỏ nhoi mà tôi chưa bao giờ được hưởng....

Đoàn Tàu vẫn đều đặn buông tiếng xình xịch xình xịch trong đêm khuya...Hai chúng tôi nằm êm , hình như trong 2 chúng tôi đều có cái suy nghĩ riêng tư...Anh nghĩ gì ?...Anh suy nghĩ gì nhỉ ?...trông cho mau sáng...về đến để kịp đưa hàng ra thị trường...rồi lấy tiền đổi gạo ?...Ở nhà còn người vợ trẻ đang chờ anh ?...Hay nếu anh chưa vợ (anh độ 30 ngoài) thì ở nhà còn Cha Mẹ già em dại đang chờ anh về ?...

Và rồi giấc ngủ cũng đến với tôi , tôi an tâm vì bên cạnh tôi có 1 người đàn ông che chở và TẤM CHĂN ÂN TÌNH ấm áp....Tôi chìm vào giấc ngủ....

Có tiếng ồn ào lao xao...Tàu ngừng hẳn . Tôi mở mắt ra....bên cạnh tôi...trống không...Anh đâu rồi ?...Anh đâu rồi ?...Có lẽ anh đi vệ sinh...(tôi hy vọng thế)...Tôi vội vàng xếp nhanh tấm chăn lại...mà lòng cứ phập phồng bất an...Anh như Ông Tiên trong truyện Cổ Tích xa xưa chăng ??? Thì bỗng có tiếng nói thật to kéo tôi về thực tại :
- Thâu...xuống chứ...tính ngầu quài trển seo ?
Tôi khóc tức tưởi :
- Chị ơi ! Chị ơi ! chị làm ơn kéo em xuống với...cao quá...cao quá..em sợ lắm...
Tôi vội vàng lột đôi guốc bỏ vào giỏ đệm và đưa tay ra cầu cứu chị , chị lại la nữa :
- Trầu quơ...đi Tèo mà mang guốc...bộ muốn trẹo họng hử ?...


Và tôi xuống ga Biên Hòa , lẫn trong dòng người nhộn nhịp đó, định bụng là tìm đến nhà người Cô họ để rửa mặt mày cho tĩnh táo , bán luôn số gạo lấy tiền về thăm con , đã 2 ngày rồi chắc chúng trông tôi lắm , và cả Mẹ tôi chắc cũng lo lắng lắm...

Đang lững thững xách 2 túi gạo đi , bỗng nghe tiếng gọi :
- Chị Sang...chị Sang...
Quay lại , thì ra Tùng con trai lớn của Cô tôi , nó ra ga tìm khách nó đạp CiLô
Tùng chở tôi về nhà Cô.

Vừa bước vào nhà...trên bàn ăn , tôi thấy những chén cháo trắng nóng hổi đang bốc hơi nghi ngút...rồi...những chén cháo...nghiêng nghiêng....rồi...cái bàn...cũng nghiêng nghiêng...và...rồi..tôi không còn thấy gì nữa cả...

Khi tôi mở mắt ra...Ồ ! toàn 1 màu trắng toát...tôi đang nằm trên chiếc giường của nhà thương Biên Hòa . Cô tôi ngồi bên cạnh với nét mặt lo âu.
- Ồ ! cháu tĩnh rồi...cháu tĩnh rồi...Cô mừng quá cháu ơi ! cháu làm Cô lo hết sức á...
Rồi Cô lại khóc :
- Tội nghiệp cho cháu tôi quá...cơ khổ...mà chồng cháu đâu ? sao cháu ra đến nông nổi này ? sao lại phải bán máu ?

Thôi thôi chết rồi...tôi giựt mình nhớ lại...thì ra mấy hôm trước khi bị bắt chuyến hàng ở tuyến đường Vũng Tàu - Sài Gòn . Tôi sạch vốn , nên phải vào nhà thương Hồng Bàng để bán máu , và cái biên lai bán máu còn nằm trong túi áo , khi tôi xĩu họ đã tìm thấy trong người tôi...

Nỗi Đau Tột Cùng

Tôi đứng đó , xếp hàng theo thứ tự
Đến phiên mình nghe tiếng gọi - Hồng Sang
Lòng thật buồn và suy nghĩ miên man
Sợ con đói đành bậm gan tiến bước...

Chuyện cách đây mới mấy ngày hôm trước
Tôi bị tịch thu hết chuyến hàng rồi
Bao vốn lời đều bị chúng nuốt trôi
Giờ hết cách...đứng ngẩn ngơ mà khóc...

Căm giận lũ tham tàn đang cướp bóc
Thương con khờ đợi Mẹ về nấu cơm
Các con ngồi chờ Mẹ đến chiều hôm
Mẹ biền biệt...chưa về...hàng mất sạch...

Thôi hết rồi...giờ chỉ còn một cách
Bán máu thôi , làm vốn chuyến buôn sau
Lần đầu tiên đem bán giọt máu đào
Lòng uất nghẹn , nghe tim mình rướm máu...

Thịt da này do Mẹ Cha cấu tạo
Dòng máu này Phụ Mẫu đã cho con
Con không ngoan không giử được vuông tròn
Lâm cảnh khốn...nên con đành bán máu...

Chiếc mùng lớn của Chú cho từ dạo
Đem bán đi lấy tám chục ngàn đồng
Rồi đến chiếc xe đạp , cũng không xong
Con cầm nốt...để lấy tiền thêm vốn...

Cha Mẹ hỡi ! thân con sao khốn đốn
Tội tình gì bất hạnh phủ đời con
Chồng đi tù lúc tuổi hảy còn son
Bầy con dại mỏi mòn chờ Mẹ trẻ...

Đêm nay buồn...nhìn ánh sao đơn lẻ
Có phải chăng sao đó chính là con
Một ngày dài giành giựt với áo cơm
Con mệt lã...lịm mòn vào giấc ngủ...

Trong cơn mơ con thấy giòng nước lũ
Cuốn trôi con...lành lạnh đến thịt da
Tĩnh giấc ra , đây không phải là nhà
Nơi tồn trử những hàng là "Quốc cấm"...

Nhìn tờ "Kiểm điểm" trong lòng buồn lắm
Chủ nghĩa gì...mà cướp giựt trên tay
Lòng thật buồn , con cố nén thở dài
Thôi ! bỏ hết...ngày mai đi bán máu...
Các bạn thân thương...Xin chân thành cám ơn các bạn ghé thăm : Chị 7 - YouDiIt - Ướt Mi - thangbom...

Huynh YouDiIt ui !...Chúng ta là những kẻ khổ đau do chiến tranh , sự mất mát , sự đau khổ , tang thương...chia lìa...v..v..và..v...v...

Thời gian trôi qua...(nhanh quá)...Thời gian đã tàn nhẫn ném vào mặt mũi của chúng ta những vết tàn úa...

Chúng mình không còn thanh xuân nữa YDI nhỉ ! Thời gian đã nghiền nát Trầu rồi...Mấy năm nay buồn bã quá...lần mò vào các web , những bước đầu thật bỡ ngỡ , ngại ngùng , cứ len lén vào đọc lén thôi , không dám lộ diện , đêm nào cũng mò mẫm xem...từng trang của từng người...Thì ra nếu đem so với nhiều người...thì nỗi đau của Trầu cũng không lớn lắm...

Thôi thì bao nhiêu sức còn lại , ta cố gắng bơi ngược dòng dĩ vãng để tìm nhau , gần gụi nhau , qua những câu thơ lời văn , và cho nhau những yêu thương còn lại , san sẽ cho nhau những vui buồn...

Sở dĩ chúng ta dễ cảm thông nhau vì chúng ta có cùng một mẩu số KHỔ ĐAU...Chúng ta đã từng trải qua một thời son trẻ đau buồn trên những dấu chưa tàn phai....ĐẤT NƯỚC - CHIẾN TRANH - HẬN THÙ - ĐAU THƯƠNG - NGHIỆT NGÃ , nó như chất liệu đã dính vào cơ thể của chúng ta làm chứng tích chôn vùi lứa tuổi thanh xuân (Trầu vẫn muôn đời yêu Lính)...

Cuộc đời của Trầu dzô dziên lắm lận , có những mối tình...đến...rồi...lại đi...chóng vánh...Những mối tình chết cạn khô vô lý. Đôi nhân tình (già) bị lạc giữa ngã ba...mang một cái dáng vẽ bi thiết...Vì trái của con người chưa cân xứng được...

Trầu vẫn muốn tìm cái bóng râm mát cho cuộc đời mình ở cuối đời còn lại...sao mà khó quá :attend:...

Cũng....thời gian....thời gian...đã làm cho đôi cánh tay...đôi bàn chân có triệu chứng già nua , bờ môi héo úa và run rẩy của một quá khứ thật buồn.....

Trầu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét