Em về đập vỡ gương soi.
Gác câu hồ hẹn lời thề năm xưa.
Còn đâu những buổi chiều mưa.
Chúng mình hai đứa bến bờ yêu thương.
Giờ đây hai đứa hai đường.
Bến xưa đã lỡ bờ thương giã từ.
Riêng em mang mối sầu tư.
Âm thầm nhỏ lệ bây chừ mà thôi...
Hồng Sang
hờn giận bóng hình
trách chi một chút nhớ đời
hờn chi sao nỡ làm rơi Gương lòng
gương lành như mặt nước trong
người sao Chém Thớt...để lòng nguôi ngoai
bên mình dẫu chẳng có ai
có đôi dòng lệ chảy hoài bến thương
vai rung theo nhịp sống thường
tưởng như người ngóng cuối đường hôm nao...
bây giờ thoáng nhạt mà đào
gương thưa soi bóng ,nhãng xao trâm cài
thân mình muốn khổ vì ai
nghĩ suy nông cạn...mộng tài về đâu.
trời ơi có mấy bến sầu
bến này tôi gặp...khổ đau lặng người
dẫu xuân có nhạt Đào Tươi
vườn xuân cón có nụ cười tiếng chim.
vườn ai tôi lặng ngắm nhìn
tường xây ngôn ngữ ,nắng in thơ vần
khách qua đường luống phân vân
trách câu thơ Hận...để lần bạc xuân.
Tam Mã đông đủ
hi..bùn..quá chài ơi....
Thứ Bảy, 26 tháng 9, 2009
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét