Giọt Buồn Không Tên

chân qua vạn nẻo đường
Thị thành hoang vắng phố phường quạnh hiu
Hồng trần bám nhạt bờ rêu
Sang
ngang gặp gió xoay chiều đớn đau
Còn xa lià chốn chôn nhau
Mãi chưa dứt khoát niềm đau nỗi buồn
Giọt lệ khóc kiếp tha hương
Buồn nghe cuồn cuộn trong hồn sóng xao
Không gian u uất một màu
Tên ai thầm gọi nghe đau đớn lòng ...

HồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngS

PhotobucketPhotobucket

Visitor Map

Thứ Ba, 22 tháng 9, 2009

TC038- Nhớ Mẹ

Nhà tôi cũ kỷ ở dưới quê.
Miền quê lâu lắm tôi không về.
Ánh lửa bập bùng soi bóng Mẹ.
Làm lòng con trẻ thấy tái tê...

Lâu lắm hình như mấy chục năm.
Mẹ tôi dầu dải trong âm thầm.
Thay Cha nuôi lớn đàn con dại.
Chẳng chút sờn lòng với bão giông...

Sáu năm biền biệt phía trời xa.
Bao năm con cách biệt quê nhà.
Con đi đi mãi lâu về quá.
Để Mẹ đơn côi lúc tuổi già...

Sáu năm con trở về thăm Mẹ.
Cảnh cũ người xưa thật não nề.
Vẫn nồi cháo nóng nghi ngút khói.
Vẫn cảnh đơn côi bóng Mẹ già...

Ba năm sau về lại quê xưa.
Đau thương biết mấy nói sao vừa.
Mất rồi bóng Mẹ ngồi bên bếp.
Nồi cháo có ngon cũng dư thừa...

Mẹ ơi ! tha thứ cho con nhé.
Chín năm lưu lạc ở xứ người.
Ngày về chỉ biết nhìn ảnh Mẹ.
Khóc Mẹ tràn trề trong gió mưa...

Bàn thờ nghi ngút khói hương nhang.
Con chít khăn tang thật muộn màng.
Lung linh bóng Mẹ qua khung cửa.
Mà ngỡ Mẹ ngồi bên bếp xưa...

Rồi đây trong những mùa Vu Lan.
Hồng đỏ ngày xưa thật ngỡ ngàng.
Nay đã thay màu tang tóc trắng.
Hồn con ngất lịm giấc miên man...

Hồng Sang

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét