Giọt Buồn Không Tên

chân qua vạn nẻo đường
Thị thành hoang vắng phố phường quạnh hiu
Hồng trần bám nhạt bờ rêu
Sang
ngang gặp gió xoay chiều đớn đau
Còn xa lià chốn chôn nhau
Mãi chưa dứt khoát niềm đau nỗi buồn
Giọt lệ khóc kiếp tha hương
Buồn nghe cuồn cuộn trong hồn sóng xao
Không gian u uất một màu
Tên ai thầm gọi nghe đau đớn lòng ...

HồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngS

PhotobucketPhotobucket

Visitor Map

Thứ Tư, 23 tháng 9, 2009

TC052- Chỗ Mẹ Ngồi

Góc đường nhỏ , chổ Mẹ ngồi.
Ngóng chờ từng chuyến xe lôi đi-về.
Nắng chiều đã tắt trên đê.
Người con gái ấy...không về nữa Đâu...

Rồi đây những buổi tưới trầu.
Nhớ đứa con gái, quặn đau lòng già.
Con còn mài miệt phương xa.
Để lại Mẹ già hiu hắt chiều quê...

Rồi một hôm , lữ khách về.
Dừng chân đứng lại chốn quê nghẹn ngào.
Mẹ đà khuất bóng ngàn dâu.
Biết ai lau hộ dòng châu tuôn dòng...

Đau như cắt , nát cõi lòng.
Nỗi đau mất Mẹ , thật không lời nào.
Từ nay cho đến ngàn sau.
Trên phần mộ Mẹ hoa cau rụng đầy...

Xứ người tuyết trắng bay bay.
Nhớ ngày giỗ Mẹ ngày này mỗi năm.
Nén nhang con khấn lâm râm.
Gục đầu con khóc âm thầm Mẹ ơi !

"Mẹ đà khuất bóng ngàn dâu"
"Biết ai lau hộ dòng châu tuôn dòng"
Từ quê ngùn ngụt khói hồng.
Ra đi quặn thắt cõi lòng Mẹ ơi !

Phiêu linh đã mấy phương trời.
Vẫn không quên được những lời ầu ơ.
Hàng cau , bóng Mẹ đứng chờ.
Chiều hoang lạnh mắt hoen mờ thời gian.

Bao con ngược suối xuôi ngàn.
Bấy giông bão với nỗi tàn hoang con.
Chốn quê Mẹ đã không còn.
Kim châm muối xát dạ bồn chồn đau.

Vườn xưa úa lá vàng cau.
Phên thưa nắng dọi lòng sầu ngẩn ngơ.
Bàn thờ Mẹ , nhện bủa tơ.
Ruột gan con rối như tơ nhện này.

Ngồi ôm chiếc áo vá đầy.
Thương thân Mẹ những hao gầy vì con.
Đã rồi Ngựa mỏi chân bon.
Quay về Mẹ lại khuất non xa rồi.

Chắp tay con lạy đất trời.
Hồn thiêng Mẹ cõi đời đời yên vui...

Hồng Sang - Lê An Tôn


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét