Em tôi hiền hậu thật thà.
Năm lên bốn tuổi cả nhà lo âu.
Cơn sốt kéo đến từ đâu.
Làm cho Cha Mẹ lo rầu suốt đêm...
Cơn sốt hành hạ thật phiền.
Hư một con mắt khiến em mù lòa.
Bảy tuổi em lại mất Cha.
Sớm hôm cùng Mẹ sống qua chuổi ngày...
Từ đó ngày ấy đến nay.
Mẹ - Con sống những chuổi ngày quạnh hiu.
Nhưng rồi có một buổi chiều.
Mẹ già hấp hối vội kêu tên Hùng.
Những lời trăn trối sau cùng.
Con kêu các chị và cùng các anh.
Các con những mái đầu xanh.
Mẹ không nỡ đành xa cách chúng con.
Bên ngoài mưa gió nĩ non.
Bên trong con trẻ quỳ bên Mẹ già.
Bây giờ Mẹ sắp theo Cha.
Bỏ con ở lại ngôi nhà quạnh hiu.
"Chiều chiều nhớ lại chiều chiều"
Mẹ đi - con ở khổ nhiều thân con.
Cá khô nấu lá me non.
Mẹ chan con húp đâu con Mẹ ơi !
Ngẫn ngơ thơ thẫn bồi hồi.
Nhớ Cha nhớ Mẹ đứng ngồi không yên.
Anh Chị thì đã ra riêng.
Thân em hiu quạnh héo hon từng ngày.
Rồi đây trong những ngày mai.
Em tôi tàn tật lấy ai cậy nhờ.
Một thân côi cúc bơ vơ.
Trong căn nhà cũ , phụng thờ Mẹ Cha.
Nỗi lòng của chị xót xa.
Chị rất nhớ nhà và nhớ cả em.
Chị luôn thờ thẫn bên thềm.
Ngước nhìn chị thấy cánh chim lạc đàn.
Lòng chị rất đỗi xốn xang.
Thương em biết mấy...vô vàn em ơi !
Hồng Sang
Thứ Bảy, 26 tháng 9, 2009
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét