Ta về lắng đọng xuân thì đã qua.
Đường đi đường đã quá xa.
Ta về lắng đọng phong ba đời buồn.
Hồn ru nhè nhẹ hồi chuông.
Ta về đứng giữa sân trường áo bay.
Sầu thơ cao vút ngọn cây.
Ta về tìm chút ngất ngây muộn màng.
Dẫu còn ai đó trông sang.
Dáng ngây thơ đã bàng hòang buổi xưa.
Ta về hứng với giọt mưa.
Chợt nghe lạnh nhịp đong đưa tháng ngày.
Tay khô nhận chén đắng cay.
Ta về nửa tỉnh nửa say nói cười.
Ta về vẽ tuổi đôi mươi.
Màu son phai nhạt khung trời rong rêu.
Khăn xưa đã nát đường thêu.
Đèn hiu hắt bóng loang khêu ngọn tàn.
Ta về mỏi gót lang thang.
Lòng ta tan nát....giữa ngàn...cười vui...
Hồng Sang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét