Giọt Buồn Không Tên

chân qua vạn nẻo đường
Thị thành hoang vắng phố phường quạnh hiu
Hồng trần bám nhạt bờ rêu
Sang
ngang gặp gió xoay chiều đớn đau
Còn xa lià chốn chôn nhau
Mãi chưa dứt khoát niềm đau nỗi buồn
Giọt lệ khóc kiếp tha hương
Buồn nghe cuồn cuộn trong hồn sóng xao
Không gian u uất một màu
Tên ai thầm gọi nghe đau đớn lòng ...

HồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngS

PhotobucketPhotobucket

Visitor Map

Thứ Ba, 22 tháng 9, 2009

TC029- Ta Về

Ta về để nhớ ngày đi.
Ta về lắng đọng xuân thì đã qua.
Đường đi đường đã quá xa.
Ta về lắng đọng phong ba đời buồn.

Hồn ru nhè nhẹ hồi chuông.
Ta về đứng giữa sân trường áo bay.
Sầu thơ cao vút ngọn cây.
Ta về tìm chút ngất ngây muộn màng.

Dẫu còn ai đó trông sang.
Dáng ngây thơ đã bàng hòang buổi xưa.
Ta về hứng với giọt mưa.
Chợt nghe lạnh nhịp đong đưa tháng ngày.

Tay khô nhận chén đắng cay.
Ta về nửa tỉnh nửa say nói cười.
Ta về vẽ tuổi đôi mươi.
Màu son phai nhạt khung trời rong rêu.

Khăn xưa đã nát đường thêu.
Đèn hiu hắt bóng loang khêu ngọn tàn.
Ta về mỏi gót lang thang.
Lòng ta tan nát....giữa ngàn...cười vui...

Hồng Sang


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét