Anh đi cải tạo mấy năm qua.
Bỏ mẹ con em ở lại nhà.
Nắng sớm mưa chiều em tần tảo.
Em vừa làm Mẹ lẫn làm Cha...
Anh biết không anh ở xã mình.
Nhìn em , họ tất cả đều khinh.
Họ bảo em là gia đình Ngụy.
Nên đối với em thật vô tình...
Cũng may còn có các con xinh.
Nhìn con mà an ủi riêng mình.
Con - đối với em là điểm tựa.
Là nguồn an ủi lẫn niềm tin...
Thỉnh thoảng chúng cứ hỏi đến Ba.
"Ba đi lâu quá không về nhà"
Để Mẹ sớm hôm lo tần tảo.
Nuôi mấy đứa con cùng nuôi Ba...
Rồi một chiều kia , ôi xót xa.
Nghe tin anh ở tận Nam Hà.
Tận ngoài miền Bắc xa xôi quá !
Rất khó thăm nuôi khó gởi quà...
Thùng quà võn vẹn bốn ký lô.
Thì phải kê khai các món đồ.
Còn thư viết gởi thì hạn chế.
"Học tập tốt lên đặng mau về"...
Nội dung em viết trong bức thơ.
Hoàn toàn trái ngược buổi bấy giờ.
"Các con ở nhà đều tốt cả "
"Anh chớ âu sầu , anh chớ lo "...
"Cố gắng lao động tốt nghen anh"
Đảng và nhà nước ban phước lành.
Cha con vợ chồng mau đoàn tụ.
Bỏ lúc đợi chờ suốt năm canh...
Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua.
Mười ba năm mấy anh xa nhà.
Để em tần tảo vun tay cuốc.
Vun mấy vồng khoai mấy luống cà...
Anh ở Nam Hà anh biết không.
Vì em đâu biết cách vun trồng.
Khoai thì không củ , cà không trái.
Mỗi lần thu hoạch tái tê lòng...
Em bỏ vồng khoai bỏ luống cà.
Bỏ quê - em dắt trẻ bôn ba.
Để lên thành phố mang tên Bác.
Dìu dắt con thơ...mắt lệ nhòa...
Hồng Sang
Thứ Bảy, 26 tháng 9, 2009
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét