Giọt Buồn Không Tên

chân qua vạn nẻo đường
Thị thành hoang vắng phố phường quạnh hiu
Hồng trần bám nhạt bờ rêu
Sang
ngang gặp gió xoay chiều đớn đau
Còn xa lià chốn chôn nhau
Mãi chưa dứt khoát niềm đau nỗi buồn
Giọt lệ khóc kiếp tha hương
Buồn nghe cuồn cuộn trong hồn sóng xao
Không gian u uất một màu
Tên ai thầm gọi nghe đau đớn lòng ...

HồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngS

PhotobucketPhotobucket

Visitor Map

Thứ Năm, 8 tháng 10, 2009

MGĐ3044- Sương Mù

Sương Mù

Sương mù trên đỉnh non cao
Nhắc ta nhớ lại trời vào lập Đông
Cái lạnh tê tái cõi lòng
Bao năm xa xứ bềnh bồng lênh đênh.

Bao mùa Đông đến khó quên
Bao mùa cách biệt buồn tênh phận mình
Hoàng hôn chiều xám lung linh
Mù giăng sương khói tim mình quặn đau...

-Hồng Sang-

TÌNH MỜ SƯƠNG.

Thành đô khi gặp sương mù
Khác chi rừng thẳm âm u nỗi sầu
Người ngồi mắt thắp đêm thâu
Lửa tim soi bóng...Nát nhàu mùa đông.

Hỏi người còn nhớ tôi không
Mùa thu sương trải tấm lòng chở che
Tình trao thơ dại vụng về
Chẳng ai biết được ta thề bên nhau.

Người ngồi thả bóng rừng sâu
Đợi chân hoàng tử bước mau vỗ về
Ước gì tới được bến mê
Để tôi đưa đón người về trong sương...

TAM MÃ

Hồng Sang...Chúc vui nhìu hén...

Gặp nhau đây , nửa dặm đường
Mai , em loài ngựa ngàn phương độc hành
Qua rồi cái thuở xuân xanh
Đợi chờ hoàng tử thâu canh mỏi mòn...

"Còn trời còn nước còn non"
Còn cây đa cũ , héo hon con đò
Sương chiều lòng lạnh co ro
Hỡi ơi...hoàng tử vòng vo...phương nào ?

Hồng Sang

Xin góp bài thơ

Lạnh đông

Sương mờ gió hú đồi cao
Lạnh lòng cô lữ ngày vào lập đông
Nhìn về quê nhớ mênh mông
Lại thêm đông nữa mình không trở về

Nhiều năm lìa xứ buồn ghê
Se se bấc lạnh não nề lứa đôi
Em xa tình rủ phương trời
Gió lùa sương phủ nặng đời ảo hư

Bao giờ hết khổ tương tư
Yêu nhau ghép lại cánh thư thiệp hồng
Để trời tan lạnh mùa đông
Quê tình sum họp cho lòng được vui

Thanh Huy


Gặp nhau đây , tặng nụ cười
Để cho má thắm làn môi thêm hồng
Người đầu sông , kẻ cuối sông
Mến nhau chỉ một tấm lòng mà thôi.

Ờ đây cách trở xa xôi
Nhớ về chốn cũ mù khơi quê mình
Có dòng sông , có mái Đình
"Đình bao nhiêu ngói thương mình long đong"

Xa rồi...cách trở núi sông
Nay nhìn tuyết đổ mênh mông ngập trời
Có chăng lòng những bồi hồi
Ngẫm mình cô lẻ...bên đời quạnh hiu...

Trời Đông lạnh , gió thổi nhiều
Khiến người cô lữ buồn thiu chiều tà
Ở đây xứ lạ quê xa
Đình đâu , ta ngã nón mà đợi trông...

Hồng Sang

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét