Buồn như giọt nước mắt sầu.
Của người lữ khách từ lâu nhớ nhà.
Bao lần mùa Hạ đi qua.
Tả tơi cánh Phượng quê nhà ngày xưa.
Đưa tay hứng lấy giọt mưa.
Mà nghe nỗi nhớ cho vừa trong ta.
Nhớ lại chiều xưa chiều xa.
Phượng hồng trong nắng bóng tà áo bay.
Mân mê cánh Phượng trong tay.
Và tập lưu bút mang đầy nhớ thương.
Xa rồi áo trắng sân trường.
Mỗi lần Hạ đến Ve vương tiếng sầu...
Hồng Sang
Thứ Ba, 6 tháng 10, 2009
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét