Chiều
Bóng chiều đã khuất bên sông
Một người đứng lặng cõi lòng nát tan
Đã bao năm sống ngỡ ngàng
Hồn thơ lạc lõng võ vàng xuân xanh...
Ngày xưa liễu rũ buông mành
Ngày nay dĩ vãng hóa thành thương đau
Bước đi một bước đã sầu
Soi gương đã thấy nếp nhầu thời gian...
Thương ta duyên kiếp bẽ bàng
Ngày dài chiếc bóng chứa chan lệ sầu
Nơi đất khách , chốn gian đầu
Cho ta gởi gấm nỗi sầu vào thơ...
Hồng Sang
Bóng chiều đã khuất bên sông
Một người đứng lặng cõi lòng nát tan
Đã bao năm sống ngỡ ngàng
Hồn thơ lạc lõng võ vàng xuân xanh...
Ngày xưa liễu rũ buông mành
Ngày nay dĩ vãng hóa thành thương đau
Bước đi một bước đã sầu
Soi gương đã thấy nếp nhầu thời gian...
Thương ta duyên kiếp bẽ bàng
Ngày dài chiếc bóng chứa chan lệ sầu
Nơi đất khách , chốn gian đầu
Cho ta gởi gấm nỗi sầu vào thơ...
Hồng Sang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét