Sương mù trên đỉnh non cao.
Nhắc ta nhớ lại trời vào lập Đông.
Cái lạnh tê tái cõi lòng.
Bao năm xa xứ bềnh bồng lênh đênh.
Bao mùa Đông đến khó quên.
Bao mùa cách biệt buồn tênh phận mình.
Hoàng hôn chiều xám lung linh.
Mù giăng sương khói tim mình quặn đau...
Hồng Sang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét