Giọt Buồn Không Tên

chân qua vạn nẻo đường
Thị thành hoang vắng phố phường quạnh hiu
Hồng trần bám nhạt bờ rêu
Sang
ngang gặp gió xoay chiều đớn đau
Còn xa lià chốn chôn nhau
Mãi chưa dứt khoát niềm đau nỗi buồn
Giọt lệ khóc kiếp tha hương
Buồn nghe cuồn cuộn trong hồn sóng xao
Không gian u uất một màu
Tên ai thầm gọi nghe đau đớn lòng ...

HồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngS

PhotobucketPhotobucket

Visitor Map

Thứ Ba, 22 tháng 9, 2009

TC003- Bạn Tôi, Sau Cuộc Chiến

Cuộc chiến tàn thôi, anh trở về.
Trên đôi nạng gỗ kéo lê thê.
Một chân gửi lại sa trường đó.
Anh về buồn tủi với chiều quê...

Dựng lên lều nhỏ ở ven đường.
Làm thợ sửa xe trông thảm thương.
Khách qua, toàn những người đi bộ.
Anh thợ sửa xe cũng chán chường...

Năm đó quê tôi bị mất mùa.
Dân làng mỗi lúc lại càng thưa.
Kẻ lên thành phố,người lục tỉnh.
Cơn gió chiều buồn...man mác đưa...

Tôi cũng dắt con lên thị thành.
Lây lất qua ngày với tuổi xanh.
Nuôi con thơ dại buôn hàng chuyến.
Từ lục tỉnh lên đến thị thành...

Một chiều dừng chân nơi bến phà.
Văng vẳng đâu đây có tiếng ca.
U buồn nức nở thê lương quá.
Quay mặt nhìn qua mắt lệ nhòa...

Người bạn năm xưa với cây đàn.
Trên đôi nạng gỗ bóng chiều tan.
Manh áo sờn vai đời lận đận.
Giọng buồn ai oán...như khóc than...

Hồng Sang

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét