Giọt Buồn Không Tên

chân qua vạn nẻo đường
Thị thành hoang vắng phố phường quạnh hiu
Hồng trần bám nhạt bờ rêu
Sang
ngang gặp gió xoay chiều đớn đau
Còn xa lià chốn chôn nhau
Mãi chưa dứt khoát niềm đau nỗi buồn
Giọt lệ khóc kiếp tha hương
Buồn nghe cuồn cuộn trong hồn sóng xao
Không gian u uất một màu
Tên ai thầm gọi nghe đau đớn lòng ...

HồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngS

PhotobucketPhotobucket

Visitor Map

Thứ Năm, 1 tháng 4, 2010

=Idaho=

.Buoi sang o Idaho.



Sáng nay còn đang tư lự bên ly cà phe,ngồi nhìn tuyết rơi ...bỗng phone reo,nhấc
lên thì ra là chị Liên bên CA gọi :
- Bà đang làm gì đó ?
- Tui ...đang nhìn tuyết rơi nà .
- Quỷ họ á , giờ mà bên đó còn tuyết rơi sao ?
- Còn ...rơi nhè nhẹ , rơi phất phất thôi ...đẹp lắm ...
- Chà ...phải chi tui qua bển giờ này há , ở nhà chán quá ...tui muốn chạy u qua bà liền bi giờ .
- Chiện dzì ? ...chiện dzì nữa đây pà nụi ?
Chị Liên thở dài .
- Chán lắm lận , mỗi ngày phải nhìn nhau ,thấy ngán quá .

Nghĩ cũng lạ thiệt ...người thì hạnh phúc đầy ấp mà họ cứ than vắn thở dài ...còn phận mình ...thì mình cứ mải đi tìm cái bóng râm mát của cuộc đời mà tìm mãi hổng ra ...
hai chị em chuyện vãn đôi câu rồi lại cúp phone ...tui trở vô nhà khoát thêm chiếc áo , leo lên xe đi 1 vòng trong tuyết bay bay ...

Thoáng nghe có chút bùi ngùi
Sáng nay tuyết đổ phủ trời trắng phau
Lái xe mà dạ nao nao
Tay lái mà yếu thì nhào như chơi .

Bạn bè xa cách đôi nơi
Cali bà ấm , tui nơi tuyết đầy
Nghỉ bà cũng lạ hơn người
Đi chơi mà lựa lúc này mà đi !

"Cali đâu có mấy khi" (bà bảo thế)
"Nhìn được tuyết trắng còn gì đẹp hơn"
Lại rồi ! cái cảnh giận hờn
Nghe phone thì biết , lạ hơn mọi lần .

Khổ ghê , trời chẳng công bằng
Người có phước hưởng khăng khăng giận hoài
Còn tui ...trơ trọi thân này
Giận ai ...Ai giận ...tìm hoài hổng ra .

Một mình thui thủi trong nhà
Giận kiểng , giận cá , giận hoa ...giận gì ?
Có buồn thì lái xe đi
Lên đồi nghe tiếng thầm thì thông reo .

Một mình đơn bóng chèo queo
Than thân , trách phận , làm seo bì giờ

5trầu





Ngày dzui qua quá mau ...



Trong 3 người chúng tôi , mỗi người hơn nhau 10 tuổi :
- Anh Tường đã 80 (sinh nhật 02/13 vừa qua)
-Chị Liên 70
- Tui ...11/01 tới đây là tui tròn 6 bó ....



Ghế đá trước nhà chị Liên , nơi chúng tôi thường ra ngồi ...1989

Lưu Dấu Thời Gian ?

Đến một lúc nào đó, chúng ta bỗng thông hiểu tất cả mọi quy luật của đất trời rằng không có gì là trường tồn ...chẳng là năm ngoái , nói là năm ngoái , chứ thật ra chỉ cách nhau có 3-4 tháng thôi , là gì lúc đó là tháng 9 tháng 10 của năm 2009 .
Mấy tháng trước tui cùng các con đi xem show Thuý Nga Paris
diễn ở Las vegas , ghé vào thăm anh chị , anh còn khoẻ lắm , thế mà lần này tui đến thì thấy anh chậm chạp hơn , ít nói hơn, ăn ít hơn ...
Chúng ta chợt cảm thấy rằng , niềm vui phải luôn luôn rộng mở và trái tim thắp sáng lên niền tin yêu và cuộc sống ...

Thật ra đối với bọn trẻ , thì chúng chưa bao giờ nghĩ tới những điều này , vì đoạn đường mà chúng đang đi còn dài lắm ...dài thênh thang ...còn như những chúng ta những người đang ở vào lứa tuổi cuối thu ...thì con đường sẽ không còn dài mấy .

Nếu như mà được đem ra để so sánh , đừng nói đâu xa , chỉ tui với chị Liên thôi , thì cũng là "một trời một vực" rồi , thành thế chị ấy rất thương tui , và xem tui như là đứa em gái ,đời sống của 2 người thật là trái ngược nhau . Mà lại rất thương mến nhau . Chị thì tràn đầy hạnh phúc ,trước 75 thì anh Tường là Nhà Báo , sáng đi chiều về , chị ở nhà thảnh thơi "thủ" vai trò làm dâu,làm vợ và làm mẹ ...(nhà còn có người giúp việc) trong khi đó thì tui lại có cuộc sống rất hồi họp lo lắng của người vợ có chồng là Lính chiến ...Sau 75 gia đình chị vẫn "ung dung tự tại" ...không lo lắng sự thiếu hụt , không lo sợ bị cô đơn , chính vì thế nên chị càng thương tui nhiều hơn hồi trước , tui còn nhớ khoảng 1989 -1990 gia đình chị sắp sửa rời VN ra đi với diện đoàn tụ , trước khi lên đường sang Mỹ , chị chuẩn bị cho một chuyến đi chơi Vũng Tàu thật là vui và ý nghĩa .
Chúng tôi thuê 1 căn nhà ở Bãi Dâu , căn nhà tuy hơn nhỏ song gọn và đẹp lắm , chúng tôi gồm cả thải 6 người , anh chị với thằng con trai út , tui với 2 thằng con trai , giờ ngồi ngẫm nghĩ lại đó, đó mới thật là đúng nghĩa "hưởng thụ" ...








Sáng sớm tui thức trước , pha cà phê cho 3 người lớn , làm đồ ăn sáng cho 3 thằng con trai , đồ ăn thức uống tụi tui mua từ Saigon đem xuống , có thiếu món gì thì ngồi cilo ra chợ Vũng Tàu mua thêm , 2 người đàn bà chúng tui tự nấu nướng , không đi nhà hàng nhà hiệc gì cả , sáng sớm chúng tui điểm tâm bánh mỳ với thịt chà bông của tiệm Như Lan ,hoặc với cá hộp , lạp xưỡng , và nấu xôi mang theo xong xuôi nắng lên chúng tui ùa nhau ra tắm biển ...3 thằng con trai đang sức ăn , chúng đói hoài , chiều về mua tôm cá tươi và làm bữa cơm tối , ấm áp & rất hạnh phúc ...
Mỗi lần thấy tui lui cui làm công việc khi nướng bánh bông lan , khi đổ rau câu , chị Liên thường tươi cười và nói đùa :
- Giá ...pà đừng chê ông Tường già ...tui "cứ" pà luôn cho ông Tường cho rùi ...chúng ta thiệt là một gia đình hạnh phúc ...
Nói vừa dứt câu , chị lại bùi ngùi :
- Qua tới Mỹ ...tui nhớ pà nhiều nhứt , thui ...ráng đi nghen ..mình sẽ gặp nhau bên Mỹ mà ...
Cái ngày chia tay ở Phi Trường Tân Sơn Nhất sao mà nó ảm đạm thế nào đó , người đi khóc, người ở lại cũng khóc, bịn rịn quá đổi ....thiệt là đúng dứ câu :

Phi cơ cất cánh bay rồi
Người đi ta ở bồi hồi phút giây
Bóng người đã khuất ngàn mây
Riêng ta còn đứng mang đầy nhớ nhung ....

Thật là trời không phụ lòng người , 3 năm sau mấy mẹ con tui cũng đến Mỹ , chúng tui còn đang ở chung với gia đình người Mỹ bảo trợ thì chỉ cũng từ CA "mò" tới Idaho ...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét