Giọt Buồn Không Tên

chân qua vạn nẻo đường
Thị thành hoang vắng phố phường quạnh hiu
Hồng trần bám nhạt bờ rêu
Sang
ngang gặp gió xoay chiều đớn đau
Còn xa lià chốn chôn nhau
Mãi chưa dứt khoát niềm đau nỗi buồn
Giọt lệ khóc kiếp tha hương
Buồn nghe cuồn cuộn trong hồn sóng xao
Không gian u uất một màu
Tên ai thầm gọi nghe đau đớn lòng ...

HồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngS

PhotobucketPhotobucket

Visitor Map

Thứ Tư, 27 tháng 10, 2010

TIẾNG THƠ EM
Cho em bài thơ mùa lá chết,
Một trái tim không bến hẹn.
Thời "Một Góc Đời " em lẻ loi
Ngày tháng qua cố lãng quên



"Thơ em anh phổ ra thành nhạc"
Hát tặng cho" mình" vui chút thôi
Nếu mà em biết đừng oán trách
Một gã ngu ngơ giữa chợ đời
Nơi đây anh hát trong niềm nhớ
Đưa tiếng thơ em xuống vũng đời
Nghe lá ngoài song chừng như vỡ
Lay bóng hàn phong chuyển tiếp lời…
Mỗi lần tơ chùng trên phím lạnh
Anh nén cung đàn thảnh thót reo
Từng nốt nhạc sầu dâng nức nở
Năm ngón tay trần nhẹ lướt theo
Khúc nhạc u hoài buông tiếng nấc
Có người đứng nếp cửa không song
Gởi hồn xe mộng sau màn lệ
Thương quá nghe sao chạnh cõi lòng
Anh hát bài thơ phổ nhạc buồn
Biết rằng chỉ làm khổ nhau hơn
Trời ơi! Anh đã yêu người ấy
Từ buổi thu sang lá nhuộm đường.
Anh nhấn dây đàn trên phím cũ
Lệ lòng tuôn chảy lạnh đường tơ
Mắt nhìn vời vợi mây Thu trắng
Bay cuối trời kia… bay bơ vơ
Anh phổ thơ em giữa biển đời
Giữa mùa hoa vỡ lá thu rơi
Mùa con bướm chết trên nhành liễu
Chiếc lá thu phai cuối mảng trời ...

Thu phân 2010
Đỗ Vĩnh Khanh

TRONG MẮT EM
Mắt em là một vì tinh tú
Soi xuống giang hà soi phố
đêm
Đẩy bóng thềm mây bay hoang lạc
Cho ta ánh lửa thắp buồng tim
Có gì trong mắt em mà nhớ
Có phải hồ gươm sóng hẹn hò
Nơi
đó ngày lên trăng sao vỡ
Choáng ngợp hồn ta đến dại khờ
Từ trong đáy mắt em vô lượng
Long lanh đài các sóng xây thành
Ru giấc
điệp ngàn qua lối mộng
Lung linh hoa nắng chọc trời xanh
Từ
đáy mắt em là khe núi
Phiến đá ngủ mềm đợi hóa thân
Là con bướm lượn vườn hoa thắm
Nhả sợi tơ sa lụa trắng ngần
Em ơi buông hết thời hoa mộng!
Thả nổi theo dòng nước cuốn trôi
Có phải bóng kia tan rồi hợp
Mong manh hư ảo giữa sông
đời.

Chớm Đông 2010
Đỗ Vĩnh Khanh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét