ngọn gió em mang...
Ngọn gió tìm ai
đi hoài đi mãi
ngọn gió gọi ai
vi vu xa thẳm.
Chiều mơ Đà Lạt
cảnh cũ người xưa
gió hôn lên tóc
nụ thương nhớ mùa.
Ai chia ngọn gió
ngọn đông ,ngọn nam
vầng trăng còn tỏ
sao mơ vội tàn.
Em mang ngọn gió
trên tóc phương Nam
tới khu lạnh giá
tóc em ngả vàng.
Phải vì nhung nhớ
hay gió đang than ?
niềm riêng trăn trở
tiếc... rơi chiều vàng.
TAM MÃ
Tung chăn dậy sáng lờ mờ.
Nhìn ra cửa sổ em lơ mắt nhìn.
Bóng anh đứng lặng làm thinh.
Cái mặt bí xị , "cô mình" ngủ quên.
Thôi đừng giận , để em đền.
Tung tăng hai đứa cùng bên vui đùa.
Ban mai nắng sớm đong đưa.
Lưng anh em tựa "chạy vừa thôi nghen"
Chiếc xe đạp cũ thân quen.
Chở nhau hai đứa nhiều phen đi-về.
Ngày ngày má tựa lưng kề.
Lưng anh ướt đẳm dầm dề mồ hôi...
Ôi ! xa xôi quá xa xôi.
Nhớ lại chuyện cũ bồi hồi trong em.
Ngày xưa em khóc anh đền.
Bây giờ em khóc buồn tênh một mình.
Hồng Sang
LƯỚI TÌNH TUỔI THƠ
Cứ tìm trong kỷ niệm xưa
Em ơi có biết như vừa hôm qua
Quả táo xanh ở sau nhà
Bông hoa đầu ngõ ,trăng sa nụ cười.
Học nhóm xong ăn quả tươi
Tiếng ai giòn giã nụ cười vô tư
Mắt ai sóng nước mùa thu
Để cho ngọn gió muốn ru sóng lòng.
Người về như ngọn gió dong
Để quanh quẩn mãi trong phòng hương thơm
Bao nhiêu cái dỗi cái hờn
Bấy lần anh tội...ai hơn tiếng Lì.
Sao em không nghoảnh mặt đi
Miệng kêu rất ghét...tim thì lại tha
Mẹ mua cho mấy móm quà
Sao không ăn tất... chia ra làm gì...?
Cũng vì tuổi dại ngu si
Cũng vì cái tướng rất Lỳ của anh
Cũng vì bước chẳng chòng chành
Để cho cái nhớ...dệt manh lưới tình.
TAM MÃ
HS...nhớ ngày xưa quá trời lun...à...người ta đâu có còn nhớ chiều mưa lạnh bên sông..hay tiếng VE kêu buồn...đầu hạ...cái thứ tình LAN ĐIỆP luôn làm cho dòng đời nhỏ lệ mà...hu...ước gi...cánh chim xưa quay về vườn mộng...chúc HS vui
Ở Hai Đầu Nỗi Nhớ
Ở hai đầu nỗi nhớ.
Ta âm thầm thương nhau.
Dù thời gian úa màu.
Cho niềm đau rạn vỡ...
Ở hai đầu nỗi nhớ.
Ước mơ buổi tương phùng.
Sao còn quá mông lung.
Còn mãi xa vời vợi...
Ở hai đầu nỗi nhớ.
Còn vọng tiếng ru ca.
Hạ Trắng trắng nhạt nhòa.
Sầu Đêm Đông rười rượi...
Ở hai đầu nỗi nhớ.
Bài Thu Sầu thương đau.
Tình Lỡ thật nghẹn ngào.
Như Con Thuyền Không Bến...
Ở hai đầu nỗi nhớ.
Xin Còn Gọi Tên Nhau.
Những tiếng gọi ngọt ngào.
Ru anh vào giấc ngủ...
Hồng Sang
LẠI MÙA THU VỀ
Ở hai đầu nỗi nhớ
Có mảnh trăng trên đầu
Ở giữa hai nhịp thở
Có ngọn gió chung nhau.
Một bước lẻ đêm thâu
Thương đường xưa quạnh quẽ
Một ánh trăng nhạt màu
Thương cô phòng rằng xé.
Tôi gọi cố nhân xưa
Trăng rời xa tránh né
Tôi gọi tình yêu xưa
Gió ru hồn chia xẻ.
Đã nói sống vì nhau
Con tim đau chẳng lạ
Đã nói thương nhớ nhau
Sao thơ rơi...vần lạ...
Đêm thu sầu dăng mộng
Đếm sao trời gọi em
Từ đầu non có biết
Cuối góc trời...không êm.
TAM MÃ
HS...buồn thì biết làm sao nhỉ?chỉ có thơ mới reo được những cảm xúc của tâm hồn...ôi....trong mắt những người đang yêu...có cái gì như cào cấu con tim...những người đang xa...lệ như vỡ òa muôn mảnh....trăng sao đều muốn tránh..kỷ niệm để xác xơ...lại một mùa thu về...rôi nhỉ...?bao giờ người xưa trở lại ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét