Đường dài...con dốc quá cao
Làm sao quên được với bao muộn phiền
Có ai thấu nỗi niềm riêng
Một người mãi cứ triền miên ưu hoài...
Đơn phương , chóng chỏi tháng ngày
Khóc , cười ngơ ngáo đêm dài từng đêm
Trên trời mây cứ trôi êm
Dưới trần có kẻ mang niềm xót xa...
Lưng thon chịu đựng ngày qua
Thời gian trôi mãi ngót đà bao năm
Mắt buồn trông dỏi xa xăm
Còng lưng quẩy mỏi tháng năm độc hành...
Nhìn chim , chim hót trên cành
Nhìn hoa , hoa vẫn nở cành thắm tươi
Nhìn mình , như cánh hoa trôi
Sắc tàn , hương nhạt...một đời quạnh hiu...
Hồng Sang
Buồn chưa...?
Một năm cũng chỉ bấy nhiêu ngày
Buồn vui nắng hạ với mưa bay
Dòng đời lặng lẽ trôi nhanh quá..
Vòng tay...hờ hững với vòng tay...
Về đâu tuổi ngọc dáng xuân xưa...?
Len lén đi về những đón đưa..
Mà nay..chỉ đêm buồn trống vắng.. .
Hỏi ai...sầu đã chất ngất chưa...?
Đằng Phương
Bờ quạnh hiu một người đứng đợi
Nhìn xa xăm dịu vợi trời xa
Một ngày mỏi cánh chim qua
Ngoái đầu nhìn lại...tóc hoa râm rồi...
Phiêu du đã hết một đời
Giờ đây mỏi cánh nhìn trời bâng khuâng
Hình như đã hết mùa xuân
Để lòng chợt thấy bần thần nỗi đau...
Hồng Sang
Nào ngờ..
Thời gian quả thật qua mau
Mới ngày nào đó giờ đầu bạc phơ
Còn đâu những quảng ngày thơ
Đuổi nhau cút bắt ... đâu ngờ biệt ly.
Đằng Phương
*** Chúc Hồng Sang một chiều chủ nhựt vui vẻ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét