Thứ Ba, 8 tháng 12, 2009
=Đừng Hỏi=
Có người bạn hỏi tôi sao hiện tại
Có cháu con , nhà cửa có xe hơi
Cuộc sống cao , còn hơn rất nhiều người
Mà vẫn thấy u buồn trong ánh mắt .
Một câu hỏi làm lòng tôi se thắt
Thực tình tôi không biết trả lời sao
Nếu nói ra tất cả những nghẹn ngào
E ngộ nhận mình vong ân bội nghĩa .
Nhưng không nói nỗi buồn càng thấm thía
Vì làm sao để bạn hiểu cho mình
Và làm sao bạn hiểu rỏ ẩn tình
Nỗi cô quạnh , khi Đông về phủ tuyết .
Nếu không nói thì làm sao bạn biết
Con người đâu chỉ thiết có áo cơm
Rồi làm sao bạn tỏ hết nguồn cơn
Của những kẻ lạc loài trên đất khách .
Nhớ thương mãi nơi ngàn trùng xa cách
Quê Hương tôi trong kiếp sống đọa đày
Dân tộc tôi thoi thóp sống từng ngày
Dưới nanh vuốt lủ hung thần khát máu .
Đừng hỏi nữa người bạn tôi yêu dấu
Bởi vì , tôi sẽ không trả lời đâu
Vì cho dù có nói hết thương đau
Chắc chắn bạn không bao giờ hiểu được ...
=hongsang=
Đọc dòng đời Trầu mình đã hiểu.
Nỗi đau này ....mãi mãi không nguôi.
Nói đi Trầu cho lòng vơi bớt.
Ấp ủ trong lòng sao vui được.
Dĩ vãng buồn chỉ là dĩ vãng.
Hiện tại Tương lai đang tiếp nối.
Qua rồi quên hết thôi Trầu nhé.
Đất này đã tạo người ra.
............Đất này đã đẩy ngưòi xa muôn trùng.
Nắm xương tàn..... đừng gởi nơi đất khách.
Thả bay theo gió đưa hồn về đây.
Chốn quê xưa còn biết bao người đợi.......
Đưa vào lòng đất Mẹ chốn bình yên.
Chim Én Trắng
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét