|
Lỡ Bến Thuyền Duyên
Người ơi ! đã lỡ chuyến thuyền.
Nhớ vần lục bát trao duyên tình đầu.
Sang ngang xuôi ngược về đâu.
Bến mê hay chốn bễ sầu nhân gian...
Đò xưa một chuyến sang ngang.
Bờ lau tiếng cuốc còn vang vọng buồn.
Tiếng kêu bìm bịp chiều buông.
Ngân nga một khối sầu tuôn nỗi lòng...
Từ nay chuổi ngày nhớ mong.
Phiêu du đếm bước nào mong ngày về.
Người đi lưu lạc tái tê.
Cho người ven suối mân mê nhịp lòng...
Người đi biết có vui không ?
Chút gì u ẩn chuyện lòng tình xưa.
Có thương người cũ tiễn đưa.
Lạc từng góc phố hồn chưa vơi sầu...
Về đâu...thơ thẩn...về đâu...
Về đâu cũng chỉ chốn sầu mà thôi.
Thì thôi...người đã xa rồi...
Nhớ nhung con Sáo vạn hồi tiếc thương...
Dưới giàn hoa cũ còn hương.
Em chờ anh dưới mưa cơn đầu mùa.
Tóc mây theo ngọn gió lùa.
Ướt mưa ướt cả đường xưa lối về...
Hôm nao khói quyện đường quê.
Hắt hiu nỗi nhớ , đường về còn xa.
Bao giờ mỏi gót quan hà.
Em nhìn từng giọt mưa sa thấy buồn...
Nhớ nhau nhìn giọt mưa tuôn.
Chiều mưa viễn xứ lòng luôn nhớ người.
Thời gian chồng chất tuổi đời.
Hồn ru theo gió mọc mời vô hư...
Mắt nhòa lệ cạn tâm tư.
Đôi tay rời rã , đau nhừ khôn nguôi.
Người ơi ! sao quá xa xôi.
Lần tay tính lại ba mươi năm rồi...
Chao nghiêng cánh mỏi ngậm ngùi.
Chao nghiêng nghiêng ngả một đời bễ dâu.
Đời người như tợ bóng câu.
Có người đang đứng bên cầu thở than...
Nguyên Thạch-Hồng Sang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét