Giọt Buồn Không Tên

chân qua vạn nẻo đường
Thị thành hoang vắng phố phường quạnh hiu
Hồng trần bám nhạt bờ rêu
Sang
ngang gặp gió xoay chiều đớn đau
Còn xa lià chốn chôn nhau
Mãi chưa dứt khoát niềm đau nỗi buồn
Giọt lệ khóc kiếp tha hương
Buồn nghe cuồn cuộn trong hồn sóng xao
Không gian u uất một màu
Tên ai thầm gọi nghe đau đớn lòng ...

HồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngSangHồngS

PhotobucketPhotobucket

Visitor Map

Chủ Nhật, 25 tháng 10, 2009

MGĐ3059- Tình Buồn Áo Trắng



TÌNH BUỒN ÁO TRẮNG

Áo trắng em ngồi chờ đợi ai.
Lòng anh vương vấn đã bao ngày.
Yêu em trong nỗi sầu vạn cổ.
Nhớ nhung một tà áo trắng bay.

Áo trắng ngày xưa cuộc tình sầu.
Cuộc tình diễm tuyệt lắm thương đau.
Thề non hẹn biển trăng sao đó.
Duyên kiếp không thành nỗi đớn đau.

Yêu nhau thuở ấy áo trắng bay.
Đường xưa hò hẹn những tháng ngày.
Giờ đây vắng bóng đường hoang lạnh.
Cuối đường ẩn hiện áo trắng bay.

Tình yêu ngày ấy đã đong đầy.
Bao nhiêu mộng đẹp nguyện ước xây.
Mà sao trời nỡ làm tan nát.
Hợp tan mang nặng nỗi đắng cay...


Ta yêu nhau năm em mười sáu tuổi.
Và tình đó ngay từ buổi ban đầu.
Mình mơ hồ chưa hiểu rỏ chữ yêu.
Chưa biết tính những điều hơn lẽ thiệt.

Tuổi mười sáu con tim em thánh thiện.
Không hận thù chưa biết nếm thương đau.
Hai chúng ta trong ánh mắt nhìn nhau.
Hồn trinh bạch cũng như tờ giấy trắng.

Anh yêu Hạ...khi em yêu trời nắng.
Anh nhớ mây , khi em thích sương mù.
Yêu lá vàng khi em thấy mùa Thu.
Anh - cất tiếng hát lời ru em thích.

Ta đâu biết tình yêu là bi kịch.
Là dòng sông vô định của thời gian.
Là đau thương nước mắt tựa mưa ngàn.
Là hệ lụy là vô vàn ngang trái.

Hai chúng ta yêu nhau không ngần ngại.
Dâng cho nhau với tất cả niềm tin.
Nhưng quê ta vận nước quá điêu linh.
Đành khóc hận cho tình mình tan vỡ...

Phạm Sĩ Trung-Hồng Sang

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét