Mỗi độ Xuân về trên nẻo cũ
Đường sầu ngập xác sứ vàng khô
Buồn theo từng bước chân thầm lặng
Tôi ngỡ mình đi chốn mịt mờ .
Những buổi hoàng hôn dần rũ bóng
Khói buồn bay toả cõi hư vô
Bâng khuâng nắng nhạt chiều cô lữ
Nhìn cánh chim bay , bước hải hồ .
Dạo ấy đã tàn phai ánh mắt
Chuỗi cười tắt lịm giữa vành môi
Quên sao những buổi chiều quan tái
Ôi ! mộng ngày xanh lổi mất rồi ...
hongsang
Mộng ngày xanh đã tàn phai
Thì ta mộng tới ngày mai nha Trầu
Cười cho con mắt hết sầu
Cho môi bớt héo bớt rầu rỉ đa
Mộng không tươi với sơn hà
Thì ta mộng nối ta bà cuộc vui
Trầu ui Trầu bớt ngậm ngùi
Dzìa Long Khánh cuốc cùng tui nỗi bùn
Hóc wài sưng mắt hít đẹp á An dzui ! Cũng hong dán icon được
LQC
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét